Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 681 -

Phủ Bình Tây Vương đã sớm chuẩn bị sẵn bốn bà đỡ.
Bọn họ đều là bà mụ lợi hại nhất nhì ở kinh thành này, đã vào vương phủ ở từ hai tháng trước.
Bốn người này ở vương phủ gần hai tháng, thật là nhàn rỗi đến phát hoảng, tối nay Vân Sơ chuyển dạ, rốt cuộc bốn người này cũng có đất dụng võ.
“Vương phi, không phải sợ, hài tử đã đủ tháng, có năng lực tự mình chui ra.”
“Chỉ cần Vương phi dùng sức theo hướng dẫn của bọn ta, chắc chắn mẫu tử sẽ bình an.”
“Nào, hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở nhẹ ra...”
“Sao Vương gia lại vào đây!”
Lúc mấy bà đỡ đang hướng dẫn Vân Sơ cách hít thở và dùng sức thì một thân ảnh cao to đẩy cửa đi vào, hắn đóng cửa lại, nhấc rèm lụa trước giường đi tới bên cạnh Vân Sơ, sau đó ngồi ngay mép giường nắm lấy tay nàng.
“Vương gia, không thể làm như vậy!” Bà đỡ kinh ngạc nói: “Phòng sinh là nơi dơ bẩn, sẽ ảnh hưởng đến vận khí của nam nhân, xin Vương gia mau chóng ra ngoài, chỉ cần chờ bên ngoài là được.”
Sở Dực nắm chặt tay Vân Sơ, ngữ khí trầm xuống pha lẫn sự khẩn trương: “Nam tử nào cũng được sinh ra ở một nơi như vậy, nếu thật sự ảnh hưởng tới khí vận thì đã bị ảnh hưởng ngay từ khi chào đời rồi.”
Bà đỡ á khẩu không trả lời được.
“Bổn vương chỉ nói một lần.” Ánh mắt Sở Dực lạnh băng đảo qua bốn người: “Mẫu tử bình an thì mấy người các ngươi một đời phú quý, nếu xảy ra một chút sai sót nào thì bốn người các ngươi coi chừng...”
Hắn còn chưa nói xong thì đã bị Vân Sơ đè tay, nhân thời gian nghỉ giữa những cơn co thắt, nàng mở miệng nói: “Đừng nói mấy lời này.”
Không may mắn thì thôi đi, quan trọng là sẽ khiến mấy bà đỡ bị áp lực tâm lý.
Nàng đang muốn dặn dò thêm vài câu thì cơn đau quặn thắt từng cơn đột nhiên đánh úp, phần bụng đột nhiên căng chặt, nàng đau nhức khắp người, xương cốt ở thắt lưng cũng đang phải chịu đựng cơn đau cực hạn.
Một bà đỡ lập tức dạy nàng hít sâu.
Một người đút canh sâm để duy trì thể lực cho nàng..
Hai người đứng ngay chân giường quan sát độ mở của sản đạo.
Một đám nha hoàn đều luôn tay luôn chân, người thì bưng nước ấm, người thì chuẩn bị xiêm y cho hài tử, người thì chạy đi lấy canh gà canh sâm đưa tới...
Sở Dực không biết bản thân có thể làm gì nên cứ nắm chặt tay nàng, không ngừng tiếp thêm sức mạnh.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Vân Sơ sinh hài tử.
Nàng cảm nhận rõ ràng lần sinh này không giống như lần đầu tiên.
Lần sinh non sáu năm trước, hài tử không hề có sức lực, hoàn toàn chỉ có nàng dùng sức, cuối cùng hài tử khó sinh, nàng cũng xuất huyết rất nhiều.
Mà lần này, hài tử đủ tháng, lúc nàng dùng sức thì hài tử cũng cùng cố gắng.
“Ra rồi, thấy đầu rồi!”
“Vương phi, lại nỗ lực hơn!”
“Không vội, không vội, chờ cơn đau tiếp theo rồi lại dùng sức, uống canh sâm trước.”
Thính Phong run rẩy đặt chén canh sâm vào tay bà đỡ.
Bà đỡ cũng mặc kệ Vân Sơ có uống nổi hay không, cứ liên tục đút vào miệng nàng, Vân Sơ chỉ có thể nuốt xuống theo bản năng.
Cơn gò tiếp theo lập tức đánh úp, cổ họng nàng phát ra tiếng rống, chỉ cảm thấy thân dưới nóng lên, phần bụng tức khắc trở nên nhẹ nhàng.
“Oa oa oa ——”
Tiếng khóc của hài tử vang vọng khắp phòng sinh.
Vân Sơ mồ hôi đầy đầu, toàn thân ướt dầm dề, thoát lực nằm trên giường, nàng nhìn hài tử to hơn lòng bàn tay kia, chậm rãi cong môi.
“Vương phi, dùng sức một chút nữa, nhau thai còn chưa ra.”
Thời khắc nguy hiểm nhất trong phòng sinh đã qua đi, tiết tấu cũng chậm lại, mọi người chậm rãi xử lý nhau thai, lau rửa sạch sẽ cho hài tử...
Không khí trong phòng vô cùng nhàn nhã nhưng hai đứa nhỏ chờ bên ngoài đã sắp phát điên.
“Ca ca, ta nghe được tiếng hài tử khóc.” Sở Trường Sinh bắt lấy tay Sở Hoằng Du: “Nương và muội muội đều không sao đúng không!”
Sở Hoằng Du vẫn còn đang run rẩy: “Không sao đâu, chắc chắn là không sao!”
Có nhiều lúc hai đứa nhỏ muốn vọt vào nhưng lại bị Thính Sương đứng ngoài cửa can ngăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận