Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 934 - Đại kết cục 20

Đại kết cục 20
Sau nửa canh giờ, Sở Hoằng Du ôm một cái tráp đi ra, hắn có chút ảo não, sao lại không mang theo tên nhóc Lâm Đông Đông kia đi cùng chứ, như vậy còn có người phụ giúp xách đồ.
Hắn búng tay một cái, một ám vệ lặng lẽ xuất hiện bên cạnh, hắn đưa cái tráp qua đó, ám vệ ôm tráp rồi biến mất trong biển người.
Sở Hoằng Du phe phẩy quạt giấy, dắt ngựa đi xuống đường.
Ngoại hình của hắn bắt mắt, anh tuấn ngút trời, khí độ phi phàm khiến nhiều nữ tử ven đường phải dừng chân ngắm nhìn.
Đang đi thì đột nhiên thấy có một đám người vây xem phía trước.
Hắn có chút tò mò, dắt ngựa tới đó xem náo nhiệt, lại trông thấy một gương mặt quen thuộc.
Chính là Hà Tĩnh Như.
Hôm nay nàng ấy cùng muội muội ra ngoài mua phấn mặt, xui xẻo thế nào lại đụng trúng vị hôn phu trước, Hàn Đông.
Hàn Đông ra vẻ cô đơn nhìn nàng ấy nhưng nàng ấy căn bản không muốn phản ứng.
Ai ngờ thê tử của Hàn Đông là Khổng thị bỗng nhiên vọt ra, nhìn nàng ấy tức giận nói: “Ba năm trước trượng phu nhà ta đã giải trừ hôn ước với ngươi, sao ngươi còn có mặt mũi tới đây dây dưa với trượng phu nhà ta, à, ta biết rồi, ngươi không gả ra ngoài được, thành lão bà nên mới tìm tới trượng phu nhà ta, muốn làm thiếp thất của trượng phu ta đúng không?”
Hàn Đông lôi kéo thê tử, nhỏ giọng nói: “Đừng như vậy, nạp ai mà không được, nếu nàng ấy nguyện ý, cũng không phải...”
Khổng thị không thể tin, la toáng lên: “Nạp ai đều được, nữ tử thanh lâu cũng được, chỉ có Hà Tĩnh Như là không được!”
Muội muội của Hà Tĩnh Như tức giận không nhẹ, dám đánh đồng trưởng tỷ của nàng ấy với nữ tử thanh lâu, rõ là khinh người quá đáng!
Sắc mặt Hà Tĩnh Như vô cùng bình tĩnh.
Nàng ấy khẽ cười một tiếng: “Hàn phu nhân, ngươi đối với trượng phu của ngươi là mù quáng tin tưởng à, người như trượng phu ngươi, dựa vào đâu mà ta phải coi trọng hắn ta, còn cam nguyện làm thiếp, đúng là trò đùa mà!”
Khổng thị cả giận nói: “Nếu ngươi chướng mắt thì tới đây dây dưa làm gì!”
Hà Tĩnh Như đang muốn nói chuyện thì đột nhiên có một thiếu niên chen chân vào đám đông.
Thiếu niên kia mặc y phục tối màu, đầu cài ngọc quan, chân mang ủng đen, cách ăn mặc này đương nhiên không bằng dáng vẻ lúc mặc long bào nhưng vẫn vô cùng chói mắt khi đứng trong đám người bình thường.
Thiếu niên đi vào đám người, nhìn Hàn Đông từ trên xuống dưới, sau đó cười nhạo một tiếng: “Hà tiểu thư đến ta còn chướng mắt, có thể nhìn trúng ngươi được sao?”
Khổng thị không nhịn được dời mắt nhìn về phía thiếu niên vừa lên tiếng, nàng ta lập tức ngây dại.
Thiếu niên này quá đẹp...
Một màn này khiến mặt Hàn Đông tức khắc đỏ lên: “Ngươi, ngươi là người phương nào?”
“Không phải ta đã nói rồi đó sao, ta là người theo đuổi Hà tiểu thư.” Thiếu niên mở quạt giấy, lắc đầu nói: “Lúc trước Hàn đại nhân có thể đỗ tiến sĩ đều là nhờ Hà gia cứu tế, Hà phu nhân qua đời, người ta cũng chỉ xin ngươi chờ ba năm sau sẽ thành hôn, ngươi lại trở mặt không nhận, sau đó lui hôn, cưới thê tử khác, Hà gia không truy cứu ngươi phụ lòng thì thôi, ngươi còn cùng thê tử nhục nhã Hà tiểu thư, thật là không biết ngươi lấy đâu ra lá gan đó!”
Hàn Đông khí thế trên người thiếu niên dọa sợ, không nhịn được lui về phía sau một bước.
Sở Hoằng Du lắc đầu, người này thật là một kích cũng không chịu nổi.
Hắn cười cười nói: “Nhưng ta cũng phải cảm tạ ngươi không cưới nàng ấy, chừa lại cơ hội cho ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận