Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 175 -

Tạ Phinh khóc lóc gật đầu.
An Thọ Đường lập tức trở nên yên tĩnh.
Tuy rằng biết ngày tháng tương lai của Phinh tỷ nhi sẽ không quá dễ chịu nhưng ai cũng không ngờ nàng ta còn chưa qua cửa mà đã bị mẹ chồng tương lai đánh thành như vậy.
Đều nói đánh người không vả mặt, Đức phi cố ý cho người bạt tia Phinh tỷ nhi chính là đang cảnh cáo Tạ gia, chuyện Tạ gia tính kế An Tĩnh Vương sẽ không dừng lại ở đây.
“Chu ma ma, lấy thuốc mỡ tiêu sưng đưa cho Phinh tỷ nhi.” Lão thái thái thở dài một hơi: “Lúc cháu tính kế An Tĩnh Vương thì phải đoán được sẽ có ngày hôm nay.”
Tạ Cảnh Ngọc trầm giọng nói: “Đức phi đã bày hết chiêu số ra ngoài, như vậy vẫn đỡ hơn là dùng ám chiêu, nên chịu thì cứ chịu đi.”
Tạ Thế An nhướng mắt: “Mặc kệ Đức phi đối phó tỷ thế nào thì tỷ cũng là An Tĩnh Vương phi tương lai, không ai có thể thay đổi điều này.”
Tạ Phinh càng khóc lợi hại hơn.
Ngay cả người nhà cũng không thể ra mặt cho nàng ta, nàng ta phải làm sao đây...
“Phinh tỷ nhi.” Vân Sơ nhẹ giọng mở miệng: “Chỉ cần Tạ gia chúng ta tìm lý do chính đáng để từ hôn thì Đức phi chắc chắn sẽ vui lòng đồng ý, con không cần phải chịu khổ như vậy.”
“Từ hôn?” Hai mắt đẫm lệ của Tạ Phinh trở nên mông lung: “Con, con không từ hôn.”
Vị trí này là thứ nàng ta tốn hết tâm tư để giành được, chịu khổ nhiều như vậy, còn chưa hưởng thụ được vinh quang nên có của một Vương phi, sao nàng ta có thể từ bỏ được.
“Sơ nhi, con nói hưu nói vượn cái gì đó.” Lão thái thái trầm mặt nói: “Phinh tỷ nhi và An Tĩnh Vương được hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, từ hôn là việc làm kháng chỉ, Tạ gia ta không gánh nổi tội danh này.”
Tạ Cảnh Ngọc gật đầu: “Không thể từ hôn.”
Vân Sơ kéo Tạ Phinh sang, gằn từng chữ một nói: “Trước khi thành hôn, con vẫn còn cơ hội đổi ý, dù con chọn con đường nào thì mẫu thân vẫn sẽ ủng hộ con, nhớ kỹ, có mẫu thân ở đây, con vĩnh viễn vẫn còn đường lui.”
Tạ Phinh cảm thấy mũi đau xót, nước mắt lại trào ra.
Cả Tạ gia đều đặt vinh nhục của gia tộc lên đầu, chỉ có mẫu thân mới thật lòng suy xét cho nữ nhi là nàng ta.
Kiếp trước nàng ta tích bao đức mà kiếp này mới được làm nữ nhi của mẫu thân?
Rời khỏi An Thọ Đường, Tạ Cảnh Ngọc đuổi theo Vân Sơ, không nhịn được hỏi: “Phu nhân thật sự muốn cho Phinh tỷ nhi từ hôn sao?”
“Đương nhiên không phải.” Vân Sơ mở miệng: “Phinh tỷ nhi bây giờ vì Tạ gia mà bị Đức phi làm khó dễ, nếu trên dưới Tạ gia đều cho rằng đây là nó đáng nên chịu, cả đám người đều lạnh nhạt, sau này nó gả vào phủ An Tĩnh Vương thì sẽ trù tính giúp Tạ gia sao?”
Tạ Cảnh Ngọc bừng tỉnh đại ngộ: “Vẫn là phu nhân thông tuệ.”
Vân Sơ không tỏ thái độ, tiếp tục đì về phía Sanh Cư.
Tạ Cảnh cũng theo nàng về Sanh Cư, hắn ta mím môi hỏi: “Ta mới biết được lần trước nhạc mẫu đưa nàng tới chỗ thần y, không biết thần y nói thế nào?”
“Thần y nói phải tích cực điều trị, có kê cho ta mấy đơn thuốc.” Vân Sơ đảo mắt: “Một lần thần y chẩn mạch tốn năm ngàn lượng bạc, phu quân cảm thấy số bạc này là ai nên bỏ ra?”
“Hài tử tương lai của nàng là con vợ cả chính thống của Tạ gia, số bạc này đương nhiên là Tạ gia bỏ ra.” Tạ Cảnh Ngọc tiếp lời: “Ta sẽ cho người mang phí chẩn mạch trả về cho nhạc mẫu.”
Năm ngàn lượng bạc với hắn ta mà nói không phải là con số nhỏ, nhưng cũng may hắn ta là nhạc phụ tương lai của An Tĩnh Vương, có rất nhiều cách để lấy được số bạc này.
Hắn ta chậm rãi tới gần Vân Sơ, đặt tay lên vai nàng: “Phu nhân, tối nay ta tới Sanh Cư.”
Vân Sơ chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Nàng lui về phía sau một bước, tránh né sự đụng chạm của Tạ Cảnh Ngọc, bước đến bên cạnh án kỷ: “Thần y nói cả hai phu thê đều phải điều trị thân thể, trong lúc điều trị không được cùng phòng.”
Nàng lấy gói thuốc trên án kỷ đưa cho Tạ Cảnh Ngọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận