Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 507 -

Trận thi đấu đá cầu cũng kết thúc
Đại Tấn thấy đội sứ thần với tỷ số sáu ba
Hoàng đế long tâm đại duyệt, lập tức ban thưởng phong phú, còn thết đãi tiệc rượu.
Trong yến hội, Hoàng Hậu gọi công chúa Cổ Lệ tới bên cạnh, cười nói: “Công chúa cũng gần mười tám rồi, chính là độ tuổi đẹp nhất của nữ tử, bổn cung rất thích công chúa, không bằng công chúa ở lại Đại Tấn đi?”
Lần này công chúa Cổ Lệ tới đây cũng mang theo nhiệm vụ trên người, chính là gả tới Đại Tấn, giữ gìn mối bang giao giữa hai nước.
Nàng ta gật đầu: “Cổ Lệ cũng rất thích Hoàng Hậu nương nương.”
“Ngươi thấy Bình Tây Vương thế nào?” Hoàng Hậu chỉ vào Sở Dực đang trò chuyện với mọi người trong yến hội rồi nói: “Hắn năm nay hai mươi lăm, nam tử lớn tuổi sẽ thương ngươi, chắc chắn là một vị hôn phu tốt.”
Công chúa Cổ Lệ cúi đầu, quả nhiên như Cung Hi Vương nói, Hoàng Hậu muốn tứ hôn cho nàng ta và Bình Tây Vương.
Nàng ta thử mở miệng: “Nương nương, Cổ Lệ có thể từ chối không?”
Hoàng Hậu có chút kinh ngạc: “Vì sao chứ?”
Tuy công chúa Cổ Lệ tuổi tác không lớn nhưng cũng biết không thể làm trò chửi bới hoàng tử Đại Tấn trước mặt Hoàng Hậu của bọn họ.
Nàng ta không lên tiếng.
Hoàng Hậu vô cùng kiên nhẫn dò hỏi: “Đại Tấn ta có ngàn vạn nam tử, chẳng lẽ không có một người khiến công chúa động tâm sao?”
“Nếu nói phải chọn một người...” Công chúa Cổ Lệ ngẩng đầu: “Cung Hi Vương cũng không tệ.”
Lồng ngực Hoàng Hậu trĩu nặng.
Rõ ràng trong yến hội hôm qua công chúa này đã có ý với lão tam, tại sao bây giờ lại thay đổi tâm ý?
Lão nhị đã lén lút làm chuyện gì mà lại khiến công chúa chọn hắn ta?
“Cổ Lệ, ngươi có điều không biết, Cung Hi Vương đã có chính phi.” Hoàng Hậu vẫn giữ vẻ tươi cười: “Bình Tây Vương đến nay chưa cưới thê, hậu viện cũng không có nữ tử nào, ngươi gả qua đó thì sẽ trở thành nữ nhân duy nhất của vương phủ.”
Công chúa Cổ Lệ cắn môi, không nhịn được nói: “Cung Hi Vương cưới chính phi cũng tốt hơn Bình Tây Vương, ít nhất sẽ không hoang đường đến mức chưa thành gia mà đã có một nhi một nữ...”
Hơn nữa nàng ta còn loáng thoáng nghe nói Bình Tây Vương có người trong lòng rồi, còn vì người trong lòng mà náo loạn với hoàng thất, cũng không biết là thật hay giả.
Ân tần đang bước tới vừa lúc nghe thấy mấy lời này, tức đến mức suýt làm chuyện thất thố.
Cung Hi Vương đã có vương phi, hậu viện còn có một đống nữ nhân, vậy mà còn có mặt mũi tới đoạt thê tử của Dực nhi sao!
Đây là lần đầu tiên Dực nhi gật đầu nguyện ý cưới vương phi, nhưng lại bị Cung Hi Vương cản đường!
“Công chúa Cổ Lệ, ngươi hiểu lầm rồi!” Ân tần hít sâu một hơi rồi nói: “Từ hoang đường này có thể dùng với bất kỳ ai nhưng không thể áp lên người Dực nhi. Vì nước, hắn mặc giáp ra trận, giết hết hãn phỉ của Đại Tấn. Vì dân, hắn cứu vô số bá tánh. Lỗi lầm duy nhất là hắn bị người ta ám toán nên mới có hài tử, nhưng vì hài tử mà nhiều năm chưa chịu cưới, hắn là một phụ thân ưu tú, chắc chắn cũng sẽ trở thành một trượng phu ưu tú.”
Hoàng Hậu khuyên nhủ: “Công chúa có thể suy nghĩ lại.”
Bà ta tình nguyện gả công chúa cho lão tam chứ không muốn để lão nhị nhặt được món hời.
Lão nhị tuy đã có chính phi nhưng vị trí trắc phi vẫn còn để trống, nếu công chúa Cổ Lệ cứ khăng khăng không phải lão nhị sẽ không gả thì chắc cũng không ghét bỏ vị trí trắc phi này, dù sao Hồng Nam trước giờ vẫn có truyền thống tỷ muội hầu chung một chồng.
Lão nhị vốn đã ưu tú, nhà mẹ đẻ của Huệ phi cũng có chút thực lực, nếu cộng thêm binh quyền của Hồng Nam thì hắn ta hoàn toàn có thể chống lại Đông Cung.
Công chúa Cổ Lệ xoắn chặt ngón tay.
Nàng ta quả thật yêu thích dũng sĩ, nhưng sau khi tiếp xúc với Cung Hi Vương, nàng ta mới biết nam nhân ôn nhu cũng có thể khiến người ta động tâm.
Nhưng nếu chọn Cung Hi Vương thì nàng ta chỉ có thể làm trắc phi.
Nàng ta đường đường là công chúa, làm trắc phi thì sẽ khiến vương thất Hồng Nam mất mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận