Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 451 -

Vân Sơ ngồi bên cạnh bể tắm nóng trông chừng con bé.
Tiểu cô nương bị châm hai châm vào chân đã bắt đầu đau không chịu nổi, gương mặt nhỏ trắng bệch.
Vân Sơ sao còn nhịn được nữa, lập tức bước xuống bể tắm, nhẹ nhàng ôm hài tử vào lòng, dịu dàng ngâm nga mấy câu hát.
Từng chiếc kim lần lượt châm vào vai tiểu cô nương, cả trên đầu cũng phải châm kim, châm khoảng nửa canh giờ mới được rút ra.
Lúc này, hài tử toàn thân vô lực, hôn mê gục vào lòng Vân Sơ.
“Làm phiền Tất lang trung.”
Vân Sơ ôm tiểu cô nương đi ra khỏi bể tắm nóng.
Thính Sương cùng Thính Tuyết lập tức tiến lên, một người dùng chăn bọc lấy Vân Sơ, một người quấn chăn cho tiểu quận chúa, vội vàng tiến vào nội thất.
Nàng lau người cho tiểu cô nương, thay xiêm y sạch sẽ rồi đặt con bé lên giường, lúc này hơi thở của tiểu cô nương mới dần dần vững vàng, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Vân Sơ bận rộn đến mức cả người toát đầy mồ hôi nên cũng đi tắm rửa thay xiêm y.
Chờ xong xuôi mọi chuyện thì mới phát hiện không thấy Du ca nhi đâu.
Đang muốn hỏi thì lại thấy A Mao cầm một bình sứ đi vào: “Vân tiểu thư, đây là bươm bướm thế tử bắt cho quận chúa.”
Thính Tuyết ngạc nhiên nói: “Đã vào đông rồi mà còn có bướm sao?”
“Còn không phải sao?” A Mao mở nắp: “Có thể là suối nước nóng quá ấm áp nên bướm mới bay tới thôn trang này, bên kia còn rất nhiều bướm, thế tử nói nhất định phải bắt con bướm to nhất cho Vân tiểu thư.”
Nắp vừa mở thì con bướm kia lập tức muốn bay ra, A Mao vội vàng đậy nắp lại.
Vân Sơ đứng lên: “Nó bắt bướm ở đâu?”
A Mao buông bình sứ: “Thuộc hạ đưa Vân tiểu thư tới đó.”
Vân Sơ theo A Mao ra ngoài.
Hai người tới một viện tử trồng đầy hoa hoa thảo thảo, quả thật là có rất nhiều bươm bướm bay tới bay lui.
“Ủa, lúc nãy thế tử ở đây mà, người đâu, đi đâu mất rồi?”
A Mao tìm khắp một vòng mà cũng không tìm được người, khuôn mặt nhỏ đã lộ vẻ khẩn trương.
Vân Sơ bình tĩnh dặn dò: “Đi tìm Trình trang chủ, trước tiên phải phong tỏa các ngõ ra vào đã.”
Chỉ cần Du ca nhi còn ở trong thôn trang thì không sao.
Chỉ sợ nó không cẩn thận chạy ra ngoài, rơi vào tay bọn thổ phỉ.
Vân Sơ cho nha hoàn đi tìm người, nàng biết Du ca nhi là một hài tử có chừng mực, thằng bé chắc chắn sẽ không chạy loạn, e là bị lạc đường rồi.
“Vân tiểu thư đang tìm cái gì vậy?”
Trước mắt nàng đột nhiên nhiều thêm một người, chính là vị Trâu phu nhân kia.
Vân Sơ nheo mắt: “Trâu phu nhân cảm thấy ta đang tìm cái gì?”
“Vân tiểu thư là hiền thê lương mẫu có tiếng ở kinh thành, ra cửa đi ngâm suối nước nóng cũng mang theo hài tử, bây giờ lại ở đây một mình, hẳn là không tìm được hài tử nhỉ?” Trâu phu nhân tươi cười: “Vân tiểu thư cần bọn ta tìm giúp không?”
Đám phu nhân còn lại cũng cười rộ lên.
Bốn năm người bọn họ thường xuyên tụ tập xã giao, hôm nay làm tiệc ngắm hoa, ngày mai đi ngâm suối nước nóng, cuộc sống bình đạm như nước.
Nhìn thấy người trước giờ đều trên cơ mình bây giờ chật vật như thế, trong lòng bọn họ đều thấy hả hê.
Ánh mắt Vân Sơ trầm xuống, cất bước đi vào trong viện.
“Đứng lại!” Trâu phu nhân lạnh lùng nói: “Ta đã bao viện tử này ba ngày, không được ta mời, e là Vân tiểu thư không tiện vào đâu.”
Nàng ta vừa dứt lời thì đã có hai nha hoàn bước lên cản đường Vân Sơ.
Thu Đồng bước lên, mỗi tay xách một nha hoàn ném vào bụi hoa ven đường.
Trâu phu nhân sợ hãi kêu lên: “Vân Sơ, ngươi điên rồi, ngươi dám đụng đến người của ta, ai cho ngươi lá gan đó!”
Đang nói thì Trình trang chủ đã vội vàng đưa người tới nơi.
Trâu phu nhân lập tức nói: “Trình trang chủ, viện này đã được ta bao, hiện giờ có người muốn tự tiện xông vào, Trình trang chủ xem phải xử lý thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận