Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 696 -

Nhưng...
Tạ Thế An siết chặt nắm tay.
Chuyện này quá mức thuận lợi rồi.
Vân Sơ ngồi đợi trong phòng khách, Tạ Thế An nhanh chóng được hạ nhân đưa tới.
Trên mặt nàng lộ ra vẻ lo lắng: “Cung Hi Vương bị giam cầm, ta còn tưởng ngươi sẽ bị liên lụy, cũng may, cũng may, ngươi không sao là tốt rồi.”
“Ta không sao...” Thần sắc của Tạ Thế An có chút phức tạp: “Ta và mẫu thân đứng ở hai phía đối lập, không ngờ mẫu thân còn nguyện ý gặp ta...”
Ngày hôm qua Tạ Thế Duy đến đây nhưng đã bị từ chối ngay ngoài cửa.
Hắn ta cho rằng hôm nay bản thân cũng bị cự tuyệt, thậm chí đã nghĩ xong một cái cớ rồi.
Lại không ngờ Vân Sơ vẫn cho hắn ta vào.
Hắn ta lục lọi tay áo lấy ra một con búp bê, hai tay trình lên rồi quỳ xuống nói: “Hôm nay ta tới vương phủ là có mục đích riêng...”
Lúc nãy ngồi bên cạnh cái ao đó, hắn ta vẫn chưa ném con búp bê này xuống.
Hắn ta suy nghĩ liệu Cung Hi Vương có thể ngồi lên vị trí kia thật sao?
Nếu hắn ta làm như vậy thì chẳng khác nào đẩy bản thân vào ngõ cụt.
Rõ ràng hắn ta vẫn còn lựa chọn tốt hơn.
“Ngươi...” Vân Sơ cầm lấy con búp bê kia, nhìn hắn ta rồi nói: “Sao ngươi không làm theo lời Cung Hi Vương?”
“Bởi vì chúng ta từng là mẫu tử, bởi vì ta vẫn luôn nghĩ phải hiếu thuận mẫu thân, cho dù lập trường khác nhau thì ta cũng không thể nào làm ra chuyện gây hại tới mẫu htana.” Tạ Thế An nhìn vào mắt Vân Sơ nói.
Nếu không phải Vân Sơ vô cùng hiểu con người này thì hẳn nàng đã bị hắn ta lừa gạt.
Nàng dừng một chút rồi nói: “Rốt cuộc là ngươi muốn hiếu thuận người từng là đích mẫu này hay là vì Cung Hi Vương bại nên ngươi muốn về trướng chủ nhân mới sao?”
Sắc mặt Tạ Thế An cứng đờ, cúi đầu: “Đều có.”
“Bình Tây Vương không thể nào tiếp nhận sự quy phục của ngươi.” Vân Sơ trả con búp bê về tay hắn ta: “Trừ phi ngươi biểu hiện đủ thành ý.”
Tạ Thế An siết chặt ngón tay: “Ta đã hiểu ý của Vương phi.”
Hắn ta chắp tay, xoay người đi ra ngoài.
Thu Đồng đứng bên cạnh mở miệng nói: “Sao Vương phi không một đao giết hắn ta cho xong, nhìn hắn ta nhảy tới nhảy lui như vậy thật là phiền chết.”
Vân Sơ cười cười: “Thanh đao này đã bén lắm rồi, đủ để đưa Cung Hi Vương xuống địa ngục.”
Đời trước, toàn bộ Vân gia lựa chọn trung lập, không bước lên thuyền của Cung Hi Vương nên đã bị người ta tính kế trảm cả nhà.
Đời trước tạo nghiệt, đời này phải trả.
Tạ Thế An giấu con búp bê vào ngực áo, mấy chiếc châm trên đó đâm xuyên qua xiêm y khiến ngực hắn ta phát đau.
Hắn ta lại trở về phủ Cung Hi Vương, ngẩng đầu nhìn vương phủ to lớn này.
Hắn ta cũng muốn trung tâm với Cung Hi Vương, nhưng Cung Hi Vương nhúng chàm khoa cử, bị giam cầm. Một người đã đắc tội toàn bộ người đọc sách khắp thiên hạ thì e là khó có thể ngồi lên vị trí kia.
Hắn ta cũng muốn quy phục Bình Tây Vương nhưng phụ thân lại là chồng trước của Vân Sơ, có tầng quan hệ này, Bình Tây Vương sẽ vĩnh viễn không trọng dụng hắn ta.
Hắn ta phải làm thế nào?
Hắn ta nên đi đâu?
Chẳng lẽ chỉ có thể về Ký Châu sao?
Tạ Thế An giơ tay, lấy con búp bê trong ngực áo ra, ném xuống ao trong phủ Cung Hi Vương.
Hắn ta đến thư phòng của Cung Hi Vương, cúi đầu nói: “Hồi Vương gia, Tạ mỗ đã giấu thứ kia vào phủ Bình Tây Vương, xin Vương gia dặn dò bước tiếp theo phải làm thế nào?”
“Ha ha ha ha! Ha ha ha ha!” Cung Hi Vương cười ha hả: “Bên cạnh Thái Tử có Ngô thứ phi, trong phủ của lão tam có búp bê nguyền rủa, hai người này không còn đáng sợ nữa! Ta gấp cái gì! Nếu bị giam cầm thì ta cứ thành thật một thời gian, chờ phụ hoàng bớt giận rồi ta lại chậm rãi trả thù...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận