Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 316 -

Vân Sơ gật đầu, ngay sau đó lại lắc đầu: “Con vốn tưởng rằng chỉ cần tránh khỏi xoáy nước đoạt đích này thì có lẽ Vân gia sẽ còn một đường sống, nhưng sau khi nói chuyện với tổ phụ, phụ thân và đại ca con mới nhận ra, Vân gia đã đứng ở vị trí này, vĩnh viễn không thể nằm ngoài cuộc chiến. Con chỉ muốn hỏi một câu, cô cô, ngài có từng nghĩ để bát hoàng tử ngồi lên vị trí kia không?”
Vân phi sợ tới mức đồng tử co rút, vội vàng nhìn về phía rèm trướng.
“Thu Đồng ở bên ngoài, không sao đâu.” Vân Sơ nói: “Nếu cô cô có ý nghĩ này thì Vân gia nguyện ý phò ta bát hoàng tử.”
Vân phi cười khổ: “Vân gia đúng là có thực lực này, nhưng... tính tình của lão bát không thích hợp ngồi lên vị trí kia, dù có ngồi lên được cũng không chắc sẽ giữ được, tội gì phải làm vậy.”
Lâm thị rất hiểu bát hoàng tử, quá mức thuần quá thiện.
Con cháu hoàng thất từ năm sáu tuổi đã bắt đầu có tâm cơ, mà bát hoàng tử đã mười tuổi vẫn là một đứa trẻ đơn thuần.
Bà ấy mở miệng: “Vậy nghe Sơ nhi, ngài nên sớm thỉnh phong cho bát hoàng tử rồi rời khỏi kinh thành đầy thị phi này đi thôi.”
Lông mi Vân phi run rẩy, gật đầu đồng ý.
Lão bát hiện giờ mới mười tuổi, phải chờ đến ít nhất mười hai tuổi mới có thể được phong vương, bà ấy còn thời gian ít nhất hai năm... phải tính toán cho thật tốt.
Rời khỏi lều của Vân phi, Vân Sơ và Lâm thị chia ra về doanh trướng của mình.
Bọn họ không phải người hoàng thất nên doanh trướng nằm ở một bên khác.
Vân Sơ vừa về lều của mình, đang muốn rửa mặt chải đầu thì Thu Đồng vén mành đi vào: “Phu nhân, Bình Tây Vương mời ngài ra ngoài có việc cần nói.”
Hiện tại đã là cuối giờ Tuất, ai nấy đều mệt mỏi nghỉ ngơi, xung quanh doanh trướng vô cùng an tĩnh.
Vân Sơ không biết Bình Tây Vương tìm nàng muộn như vậy là để làm gì.
Nhưng nếu có chuyện quan trọng cần nói, đây chính là thời cơ tốt nhất, sẽ không bị người khác chú ý.
Nàng thay một bộ xiêm y sẫm màu rồi ra khỏi doanh trướng, tùy tùng Trình Tự của Sở Dực đã chờ bên ngoài, nhìn thấy nàng thì cung kính nói: “Tạ phu nhân, mời đi bên này.”
Hắn cúi đầu đi phía trước, trong lòng không ngừng chửi thầm.
Vương gia trước giờ luôn là chính nhân quân tử, từ lúc hắn đi theo Vương gia, chưa từng thấy Vương gia hẹn gặp riêng nữ tử khác.
Cho dù có chuyện quan trọng cần nói thì cũng không nên hẹn người ta muộn như vậy, lại ở một nơi thế này... Nếu không phải tin tưởng nhân phẩm của Vương gia, hắn thật hoài nghi Vương gia muốn giở trò quấy rối.
Vân Sơ theo Trình Tự tới cạnh một cái hồ trong rừng núi.
Nơi này cỏ cây tươi tốt, cao tới đầu gối, mặt hồ phản chiếu ánh trăng và ánh sao trời thưa thớt, bên cạnh có một cây đuốc đang cháy phừng phực.
Trình Tự cúi đầu lui xuống, Thu Đồng đứng canh chừng cách đó không xa.
Chỉ còn lại Vân Sơ cùng Sở Dực.
“Bái kiến Vương gia.”
Sở Dực quay đầu lại: “Không cần đa lễ.”
“Lần trước Vân tướng quân nhờ ta tìm cho ngươi một món binh khí, ta tìm tới tìm lui cũng tìm không tìm được binh khí phù hợp cho nữ tử, do đó đã nhờ người làm cho ngươi một món.” Hắn đưa đồ vật trong tay ra: “Ngươi nhìn xem, có thích hay không.”
“Làm phiền Vương gia.”
Vân Sơ thật sự không ngờ người này lại tới đưa binh khí cho nàng.
Nàng nhận lấy đồ vật, đây là một thanh đoản kiếm tinh xảo, độ dài khoảng độ một khuỷu tay của nữ tử, có thể giấu vào trong tay áo.
Rút kiếm ra, lưỡi dao sắc bén ra khỏi vỏ, mũi kiếm lóe lên màu bạc như ánh trăng, toát ra vài phần lạnh lẽo.
Nàng khoa tay múa chân một hồi, đoản kiếm này dùng thật thuận tay, nàng bứt một sợi tóc, cầm kiếm chém ngang, sợi tóc đứt ngang dễ như trở bàn tay.
“Đa tạ Vương gia!”
Vân Sơ là thật sự thích thứ vũ khí tiện tay như vậy, không nhịn được múa may thêm vài cái.
“Vân tiểu thư, đoản kiếm này còn có huyền cơ khác.”
“Huyền cơ gì?”
Vân Sơ chỉ lo sờ soạng binh khí, không nhận ra đối phương đã thay đổi cách xưng hô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận