Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 163 -

Xe ngựa ngừng trước cửa Tạ phủ.
Tạ Phinh đã khóc đến mức sắp ngất đi, được hai nha hoàn đỡ xuống xe, vừa bước vào Tạ phủ thì Hạ thị đã đi ra.
Cả sáng hôm nay Hạ thị có thể nói là đứng ngồi không yên, chờ mãi chờ mãi, cuối cùng cũng chờ được Tạ Phinh trở lại, nhưng khi thấy Tạ Phinh khóc thành như vậy, nàng ta thầm nhủ mọi chuyện không ổn rồi, vội vàng hỏi: “Phu nhân, đại tiểu thư làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
“Hạ di nương tới vừa lúc.” Vân Sơ lạnh giọng mở miệng: “Phiền ngươi đi mời lão thái thái cùng thái thái đến từ đường, nếu đại nhân cũng ở nhà thì mời sang luôn.”
Nói xong, nàng và Thính Sương lập tức đến từ đường hậu viện, Tạ Phinh bị đẩy vào trong, mặt mày trắng bệch quỳ gối trước bài vị tổ tông Tạ gia.
Không bao lâu đã có tiếng bước chân truyền đến, người Tạ gia lần lượt đi vào.
“Sơ nhi, con hưng sư động chúng mời bọn ta tới từ đường để làm gì?” Lão thái thái vừa vào trong đã thấy Tạ Phinh quỳ dưới đất, nhíu mày hỏi: “Phinh tỷ nhi làm sai chuyện gì?”
Nguyên thị mở miệng nói: “Sao Phinh tỷ nhi lại khóc thành như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tạ Cảnh Ngọc cũng tới, trong mắt đầy vẻ khó hiểu.
Vân Sơ mở miệng: “Tạ Phinh, chính ngươi nói xem đã xảy ra chuyện gì, nói rành mạch cho liệt tổ liệt tông Tạ gia nghe.”
“Cháu... cháu theo mẫu thân đến chùa Khánh An bái phật, nghe nói tứ hoàng tử An Tĩnh Vương cũng ở chùa Khánh An, cháu nghĩ cách hẹn gặp An Tĩnh Vương...” Tạ Phinh quỳ rạp dưới đất, khàn giọng nói: “Cháu và An Tĩnh Vương tình đầu ý hợp, nên tới sương phòng...”
Nàng ta nói tới đây thì không nói được nữa.
Nhưng người ở đây đều nghe hiểu.
“Ngươi, ngươi quá to gan rồi.” Lão thái thái cả kinh, suýt nữa là đứng không vững: “Ngươi còn chưa cập kê, sao lại dám làm ra loại chuyện như vậy!”
Nguyên thị chỉ cảm thấy choáng váng: “Vậy rốt cuộc ngươi và An Tĩnh Vương có hay không...”
Tạ Cảnh Ngọc giơ tay hung hăng tát vào mặt Tạ Phinh: “Sao ta lại sinh ra cái thứ không biết liêm sỉ như ngươi!”
Tạ Phinh bị đánh đến chóng mặt hoa mắt, quỳ rạp dưới đất không dậy nổi.
“Đại nhân, việc đã đến nước này, ngài có đánh chết đại tiểu thư thì cũng không thay đổi được gì.” Hạ thị lòng nóng như lửa đốt mở miệng: “Đại tiểu thư sai, chẳng lẽ An Tĩnh Vương không sai sao?”
Lão thái thái như được thức tỉnh: “Phinh tỷ nhi còn chưa tới mười lăm, An Tĩnh Vương đã dám làm ra chuyện như vậy, nói thẳng ra là An Tĩnh Vương sai, Tạ gia ta không thể chịu thiệt như vậy.”
Nguyên thị gấp đến độ quay mòng mòng: “Dòng dõi Tạ gia thấp như vậy, lấy cái gì để đối đầu với An Tĩnh Vương, phải làm sao bây giờ, phải làm sao mới tốt đây?”
Tạ Cảnh Ngọc quay đầu nhìn về phía Vân Sơ: “Phu nhân, An Tĩnh Vương có ý gì không?”
“An Tĩnh Vương nguyện ý nạp Phinh tỷ nhi làm thị thiếp.” Vân Sơ mở miệng: “Phu quân nghĩ thế nào?”
Lão thái thái nhẹ nhàng thở ra, An Tĩnh Vương nguyện ý phụ trách là được, bằng không Phinh tỷ nhi mất đi trong sạch, không ai muốn cưới cũng là một chuyện rất khó giải quyết.
Sắc mặt Tạ Cảnh Ngọc vô cùng khó coi, thị thiếp còn không bằng di nương của gia đình bình thường, chỉ như nha hoàn thông phòng chuyên làm ấm giường mà thôi, tốt xấu cũng là nữ nhi nhà quan mà phải lưu lạc tới mức đi làm ấm giường cho người ta, mặt mũi Tạ gia bọn họ đã bị giẫm đạp dưới đất rồi, thật là làm nhục gia phong Tạ gia.
Vân Sơ tiếp tục nói: “Nhưng sau khi ta nói muốn kiện lên Đại Lý Tự, An Tĩnh Vương đã hứa nạp Phinh tỷ nhi làm trắc phi.”
“Cái gì, trắc phi?” Lão thái thái lộ ra vẻ không thể tin được: “Ta nghe nói trắc phi của nhị hoàng tử là đích thứ nữ của Tam phẩm Quang Lộc Tự khanh, Phinh tỷ nhi có thể làm trắc phi của An Tĩnh Vương, đây là tổ tiên Tạ gia hiển linh.”
“Nhưng mẫu thân cự tuyệt!” Tạ Phinh khóc lớn nói: “Mẫu thân không đồng ý cho cháu làm trắc phi của An Tĩnh Vương, không thể đàm phán với An Tĩnh Vương, An Tĩnh Vương tức giận, đời này của cháu cũng xong rồi...”
Nàng ta trăm tính vạn tính lại không ngờ được mẫu thân không chịu đồng ý.
Đời này của nàng ta đã hủy trên tay mẫu thân rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận