Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 374 -

Vân Trạch cho rằng bản thân đã nghe lầm: “Cái gì, muội lặp lại lần nữa!”
“Tiểu thế tử và tiểu quận chúa phủ Bình Tây Vương chính là đôi song sinh năm đó muội sinh ra.” Hai mắt Vân Sơ sáng lấp lánh, sau đó lại tối sầm lại: “Muội muốn tới thương lượng với đại ca xem có cách nào để hai hài tử trở về bên cạnh muội không?”
Nàng rất thành thục chuyện đối phó Tạ gia nhưng khi đối mặt với phủ Bình Tây Vương, tay chân nàng lại luống cuống, căn bản không biết bước tiếp theo nên đi như thế nào.
Nàng sợ mới bắt đầu đã làm sai, sẽ khiến cho hai đứa nhỏ chịu tổn thương.
Nàng sợ làm chưa tới, sẽ không giành được hai đứa nhỏ về.
Tình thế khó xử, tiến thoái lưỡng nan.
Trăm lần khó ngàn lần khó, chỉ có thể tìm đại ca hỏi ý kiến.
Vân Trạch lại ngồi xuống: “Sơ nhi, sao hài tử của muội lại trở thành hài tử của Bình Tây Vương, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, bản thân muội đã làm rõ được chưa, có cần ta đi điều tra không?”
Vân Sơ uống ngụm trà, đơn giản kể lại chuyện đêm tân hôn năm năm trước.
“Buồn cười!”
Người lúc nào cũng ôn tồn lễ độ như Vân Trạch lại tức giận đến mức đập bàn, trà nước trên bàn đều bị hắn làm đổ.
“Thảo nào muội muốn tận diệt phủ Tuyên Võ hầu, thì ra, thì ra hắn ta dám làm ra chuyện như vậy!” Ngực hắn phập phồng kịch liệt: “Tạ Cảnh Ngọc thật quá to gan, hắn ta dám tính kế người Vân gia, sao hắn ta lại bệnh chết cơ chứ, hẳn là phải sống, là muốn sống không được, muốn chết không xong, hẳn là phải để ta đích thân kết thúc cuộc sống của hắn ta!”
Vân Sơ rũ mắt.
Nàng không dám nói với đại ca là nàng giết Tạ Cảnh Ngọc.
Nàng sợ đại ca đau lòng tay nàng dính máu...
“Bình Tây Vương, hắn, hắn! Ta vẫn luôn cho rằng hắn là chính nhân quân tử, không ngờ hắn lại xấu xa vô sỉ như vậy!” Cơn giận của Vân Trạch xông thẳng lên đỉnh đầu.
Hắn và Bình Tây Vương Sở Dực cũng trạc tuổi nhau, một người là hoàng tử, một người là nhi tử của đại tướng quân, lúc nhỏ cũng thường gặp mặt trong những buổi yến hội, tuy hai người không tính là hảo bằng hữu nhưng quan hệ cũng thân cận hơn so với người bình thường một chút.
Hắn rất thưởng thức Bình Tây Vương, là một trang tuấn kiệt, là nam nhi đầy hăng hái, người trong quân đều nói Bình Tây Vương nghĩa bạc vân thiên, là một chiến hữu tốt, cũng là một lãnh đạo giỏi.
Hắn thật sự không ngờ Sơ nhi lại bị Bình Tây Vương huỷ đi trong sạch, còn bị cướp mất một đôi nhi nữ.
“Chắc chắn là hắn đã âm mưu từ trước.” Vân Trạch trầm giọng nói: “Hắn biết Vân gia sẽ không nhúng tay vào cuộc chiến đoạt đích nên từ năm năm trước đã mưu tính chuyện này, mục đích là muốn dùng huyết mạch Vân gia để uy hiếp người Vân gia giúp hắn đoạt lấy ngôi vị hoàng đế! Hắn quả là tâm cơ thâm trầm, mưu tính lớn như vậy! Dám tính kế người Vân gia, dù hắn ta là hoàng tử hay Vương gia thì đều đáng chết!”
“Đại ca, huynh bình tĩnh.” Vân Sơ chậm rãi nói: “Việc cấp bách nhất bây giờ là làm sao để hai đứa nhỏ quay về bên cạnh muội, tiền đề là không gây tổn thương cho hài tử?”
Vân Trạch đè nén cơn giận: “Bình Tây Vương để thỉnh phong thế tử cho Du ca nhi, sẽ không dễ dàng giao hai đứa nhỏ ra, trừ phi hắn không sống được bao lâu, không yên tâm để người khác nuôi dưỡng hài tử, lúc đó mới có thể cam tâm trả hài tử về Vân gia...”
Vân Sơ đột nhiên khựng lại, đang muốn mở miệng nói chuyện thì lại nghe thấy tiếng của đại tẩu: “Theo ý của ta thì huynh muội hai người đã nghĩ sai rồi.”
Liễu Thiên Thiên ôm bụng to đi vào đình.
Nàng ấy tới gọi đôi huynh muội này đi dùng bữa, không ngờ lúc đến gần lại nghe thấy câu chuyện khiến thần trí nàng ấy điên đảo.
Vượt qua khỏi sự khiếp sợ ban đầu, nàng ấy tĩnh tâm suy nghĩ, cuối cùng lại đưa ra kết luận hoàn toàn trái ngược với đôi huynh muội này.
“Hai người có từng nghĩ tới, thật ra ——” Nàng ấy mở miệng: “Bình Tây Vương cũng không vui vẻ gì với đêm động phòng năm năm trước?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận