Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 127 -

Tạ Cảnh Ngọc ngồi chờ ở thiên thính.
Ngồi một hồi lâu mới thấy Vân Sơ từ nội thất đi ra.
Hắn ta khoanh tay đứng đó, trầm giọng nói: “Ta cùng lão thái thái đã thương nghị rồi, quyết định đưa Duy ca nhi tới thôn trang ngoài thành, phu nhân nghĩ thế nào?”
“Cũng là một nơi tốt, cho nó nếm một chút khổ thì sẽ tự khắc ngoan ngoãn thôi.” Vân Sơ nhướng mắt: “Phu quân tính khi nào thì tiễn Duy ca nhi đi?”
Tạ Cảnh Ngọc gằn từng chữ một: “Hiện tại, lập tức.”
Vân Sơ hỏi: “Không đợi Duy ca nhi dưỡng bệnh xong sao?”
“Tuyên Võ hầu còn đang nổi nóng, nếu lúc này Tạ gia không tỏ thái độ, Tuyên Võ hầu chắc chắn sẽ giữ mãi chuyện này trong lòng.” Tạ Cảnh Ngọc mím môi: “Đành để Duy ca nhi chịu thiệt một chút vậy.”
Trong lòng Vân Sơ âm thầm cười lạnh.
Tạ Cảnh Ngọc và Tạ Thế An, đôi phụ tử này thật chẳng khác gì nhau, giỏi học hành nhưng cũng lạnh lùng ích kỷ.
Thật ra đời trước của nàng cũng chẳng có gì tủi hổ, Tạ Thế An đến cả thân đệ đệ mà còn vứt bỏ được, huống chi là mẹ cả không chung huyết thống như nàng?
“Chờ tiễn Duy ca nhi đi, Tạ phủ còn phải tới cửa xin lỗi.” Tạ Cảnh Ngọc nhìn nữ nhân trước mặt: “Phu nhân, nàng đi cùng ta một chuến đi.”
Nếu đã quyết định cúi đầu với phủ Tuyên Võ hầu thì cứ cúi đầu cho triệt để đi, dù Tuyên Võ hầu nhục mạ hắn ta, mắng hắn ta hay chế nhạo hắn ta thì cũng cứ chịu đựng, chờ thêm mấy năm nữa, sau khi An ca nhi trở thành châu báu, Tạ gia sớm muộn cũng phải đòi lại mặt mũi.
Vân Sơ khẽ nhíu mày.
Nàng không muốn cùng Tạ Cảnh Ngọc tới nhìn sắc mặt Tuyên Võ hầu.
Lúc nàng đang nói chuyện với Tạ Cảnh Ngọc thì có hai cái đầu nhỏ lộ ra từ sau bình phong trong thiên thính.
“Trường Sinh, muội nhìn nam nhân kia đi, hắn ta là trượng phu của mẫu thân.” Sở Hoằng Du nhỏ giọng nói: “Muội nói xem, nam nhân này tốt hơn phụ vương chúng ta chỗ nào, vì sao mẫu thân không gả cho phụ vương mà gả cho hắn ta chứ?”
Sở Trường Sinh mở to đôi mắt ngây thơ, cũng tỏ vẻ không hiểu.
“Bủm ——”
Một âm thanh kỳ quái phát ra từ mông của Sở Hoằng Du.
Sở Trường Sinh chun mũi nhỏ, ghét bỏ đưa tay che mũi.
“Bủm bủm ——”
Hai tiếng động liên tiếp.
Tạ Cảnh Ngọc đang chờ Vân Sơ trả lời thì lại nghe thấy có tiếng gì đó phát ra từ sau bình phong, cùng lúc đó là một mùi vị kỳ lạ bay tới.
Hắn ta nhíu mày: “Hình như có mùi thức ăn hư.”
Hắn ta không tự chủ đi về phía bình phong.
Vân Sơ đã nhìn thấy bóng dáng hai tiểu gia hỏa lắc lư phía sau bình phong đó.
Nàng thật đau đầu mà, chắc chắn là Du ca nhi không nghe lời đưa Trường Sinh từ nội thất chạy tới đây.
“Phu quân!”
Vân Sơ mở miệng gọi Tạ Cảnh Ngọc.
“Vậy ngày mai ta sẽ cùng phu quân đến phủ Tuyên Võ hầu thỉnh tội, phu quân nhớ chuẩn bị lễ vật.”
Tạ Cảnh Ngọc khựng lại, ánh mắt dừng trên người Vân Sơ: “Đa Tạ phu nhân.”
Vân Sơ chỉ hy vọng hắn ta mau rời đi: “Không phải phu quân còn đưa Duy ca nhi tới thôn trang sao, thời gian không còn sớm, đi muộn sẽ không kịp.”
Nghe vậy, Tạ Cảnh Ngọc mới rời đi.
Hắn ta vừa đi thì Vân Sơ đã chạy đến phía sau bình phong, vốn đang cố ý xụ mặt thì lại thấy Sở Hoằng Du đang khép chặt hai đầu gối, một tay ôm bụng một tay che mông, không ngừng dậm chân tại chỗ, cả khuôn mặt đều nghẹn đỏ.
Nàng không nhịn được bật cười thành tiếng: “Đi thôi, mẫu thân đưa con tới nhà xí.”
Cùng lúc đó, Tạ Cảnh Ngọc đã tới viện của Tạ Thế Duy.
Hắn ta nhìn quanh căn phòng, một tháng trước Duy ca nhi phạm sai lầm phải chịu gia pháp, đồ vật trong viện này đã bị Vân Sơ sai người dọn đi.
Vân Sơ nói trời giáng sứ mệnh cho người nào thì sẽ khiến người đó phải chịu khắc khổ về mặt ý chí, đã phải sống trong tình cảnh kham khổ như thế mà Duy ca nhi vẫn không hề tiến bộ.
Mấy hôm trước Duy ca nhi khắt khe nha hoàn, hắn ta đã nên tiễn Duy ca nhi đi rồi, dù không làm thế thì cũng phải nhốt nó vào từ đường một thời gian, như vậy tai họa ngày hôm nay sẽ không xảy ra.
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận