Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 751 -

“Phu quân...”
Tô Tử Nguyệt bất chợt đi đến bên cạnh Sở Thụy.
Nàng ta vô cùng áy náy và tự trách: “Thái Tử Phi xinh đẹp mỹ mạo như vậy, ta thật không ngờ nàng lại là người lòng dạ thâm sâu, nếu không phải nàng gạt ta, ta sẽ không ăn bánh hoa quế kia... Phu quân, tha thứ cho ta nhé.”
Sở Thụy quay đầu, vô cùng bình tĩnh nói: “Thâm cung quỷ quyệt, nàng chưa quen với điều đó, bị người ta lừa gạt cũng bình thường, đừng để trong lòng.”
Tô Tử Nguyệt thở ra một hơi, ngọt ngào cười nói: “Ta biết phu quân sẽ không trách tội ta mà.”
“Có chuyện này vi phu cần nhờ nàng giúp.” Hắn ta nắm tay thê tử: “Nàng tìm thời gian đi bái phỏng Bá Viễn hầu phu nhân, xem có thể thuyết phục Bá Viễn hầu phu nhân sắp xếp cho ta âm thầm gặp mặt Bá Viễn hầu hay không.”
Tô Tử Nguyệt gật đầu: “Được.”
Lúc trước nàng ta từng gặp Bá Viễn hầu phu nhân, vị phu nhân này vô cùng yêu thích trang sức, trong số của hồi môn của nàng ta có một viên dạ minh châu Đông Hải, là cha nàng ta ra giá cao nhờ người mua về, cũng là thứ quý trọng nhất trong đống của hồi môn của nàng ta, nhưng nàng ta cũng không thích mấy thứ xa hoa phù phiếm này, nếu đưa cho Bá Viễn hầu phu nhân có thể giúp quan lộ của phu quân hanh thông thì cớ gì mà không làm?
Vân Sơ ngồi trong xe ngựa không ngừng suy nghĩ miên man.
Tổng cộng có ba tử cổ, con thứ nhất ở trong người Tô Tử Nguyệt, con thứ hai tất nhiên sẽ ở trên người Sở Thụy, vậy con thứ ba đang ở đâu?
Sở Thụy này giỏi ngụy trang, làm sao để giết được cổ trùng trong người hắn ta cũng là một chuyện vô cùng khó khăn.
Vẫn nên giải độc cho Hoàng Thượng trước vậy.
Giải được cổ độc rồi thì cũng không cần quan tâm tử cổ nằm trên người ai nữa.
Đảo mắt đã tới ngày đương kim Thái Tử Sở Dực lãnh binh xuất chinh thảo phạt Đông Lăng.
Trời còn chưa sáng mà Sở Dực đã tỉnh.
Nếu ngày thường hắn dậy sớm, hắn sẽ nhẹ tay nhẹ chân để không ảnh hưởng Vân Sơ nghỉ ngơi.
Hôm nay lại không như vậy, sau khi hắn tỉnh thì lập tức ôm nữ nhân bên cạnh vào lòng, hôn rồi lại hôn, mãi đến khi Vân Sơ bị hôn tỉnh.
Vân Sơ vòng tay qua cổ hắn, trong mắt tràn ngập không nỡ: “Người Đông Lăng âm hiểm xảo trá, không từ thủ đoạn, đối phó bọn chúng, chàng không được có một chút lòng thương hại nào, ta và bọn nhỏ chờ chàng bình an trở về.”
“Yên tâm, ta sẽ không để bản thân xảy chuyện.” Sở Dực gắt gao ôm nàng: “Ta chỉ lo cho nàng, lo cho hài tử...”
Kinh thành thoạt nhìn phồn hoa yên lặng, không bị quấy nhiễu nhưng thật ra sóng ngầm đã nổi dậy khắp nơi, hắn lo lắng một nữ tử như Vân Sơ không đối phó được.
Nhưng hắn không thể nào từ chối việc xuất chinh được.
Thứ nhất, đây là thánh chỉ, nếu là việc nhỏ, kháng chỉ sẽ không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng mang binh xuất chinh là chuyện lớn, nếu kháng chỉ thì chỉ có một kết cục chính là giết không tha.
Thứ hai, hắn là Thái Tử, là thần tử, là người Đại Tấn, Đông Lăng thèm nhỏ dãi quốc thổ từ lâu, hắn không thể nào bỏ mặc.
Cuối cùng, Đông Lăng có thể bắt cóc Trường Sinh lần đầu tiên, rất có thể có lần thứ hai, không đánh bại Đông Lăng thì sẽ có ngày bọn chúng ngóc đầu dậy.
Cho nên trận này, hắn cần phải ra mặt.
“Đừng lo lắng cho ta.” Vân Sơ cong môi lộ ra tươi cười: “Chỉ cần giải được cổ độc cho phụ hoàng thì Sở Thụy sẽ bị xử quyết, yên tâm, ta sẽ xử lý tốt.”
Nàng đứng dậy giúp Sở Dực mặc xiêm y, khoác chiến bào, đội mũ giáp.
“Oa, phụ thân thật là uy phong!” Sở Hoằng Du từ bên ngoài chạy vào: “Phụ thân uy phong như vậy, nhất định sẽ đánh cho Đông Lăng không còn manh giáp!”
Sở Trường Sinh ngẩng đầu nhìn phụ thân của mình: “Cha, ngài nhất định phải bình an trở về!”
Nhũ mẫu cũng ôm Giác ca nhi tới, tiểu gia hỏa tựa hồ cũng ý thức được phụ thân sắp xuất chinh, cảm xúc không tốt là bao, miệng nhỏ mếu máo, bộ dáng cứ như có thể khóc bất cứ lúc nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận