Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 626 -

Nghe vậy, Vân Sơ an tâm không ít.
Nàng dừng một chút rồi nói: “Hậu viện Vương phủ có một cái lỗ chó, chàng biết chuyện này không?”
Sở Dực thật sự không biết: “Là tiểu tử Du ca nhi kia làm?”
Vân Sơ ghé vào ngực nam nhân: “Ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên lấp cái lỗ chó kia lại, cũng không phải để đề phòng bọn nhỏ chuồn ra ngoài chơi mà là sợ sẽ có người lợi dụng lỗ chó đó gây chuyện.”
Sở Dực gật đầu: “Mọi chuyện cứ làm như lời Sơ nhi.”
Mấy ngày nay hắn đến Công bộ làm quen công việc, tối nào cũng về nhà rất khuya, mỗi khi trở về thì Vân Sơ đã ngủ rồi, hắn chỉ có thể nhẹ tay nhẹ chân để không đánh thức nàng.
Tối nay Vân Sơ còn thức, hắn không cần kiềm chế cảm xúc của mình nữa.
Hắn xoay người ôm lấy Vân Sơ.
Đêm đầu hạ rất ngắn, Vân Sơ cảm giác bản thân vừa mới nhắm mắt thì trời đã sáng.
Nàng và Sở Dực đồng thời thức giấc ra sân luyện võ, chỉ một lúc sau đã thấy Du ca nhi từ viện tử của mình chạy tới, ba người luyện khoảng nửa canh giờ mới kết thúc.
Có lẽ là nhờ luyện võ nên Vân Sơ phát hiện nửa năm nay Du ca nhi đã cao hơn rất nhiều, thân thể cũng trở nên chắc nịch.
Chờ phụ tử hai người rời phủ Vân Sơ mới đi gọi tiểu nữ nhi rời giường, nàng vừa mặc y phục cho Trường Sinh vừa cười nói: “Hôm qua con nói với nương là con mới kết giao bằng hữu, không bằng tìm dịp nào đó mời bằng hữu của con tới phủ làm khách, có được không nào?”
Đôi mắt của tiểu cô nương lập tức sáng lên: “Thật vậy sao?”
Vân Sơ gật đầu: “Nương đã cho người lấp lỗ chó hôm qua rồi, không phải là không cho con kết bằng hữu với Tạ Thế Doãn mà là muốn các con có thể quang minh chính đại làm bạn với nhau, sau này con có thể mời hắn tới phủ làm khách bất .”
“Nương, nương tốt quá!” Sở Trường vui vẻ nhảy cẫng lên: “Con lập tức cho người đi mời Doãn!”
Buổi sáng Sở Trường Sinh và Tạ Nhàn cùng nhau lên lớp, buổi chiều Tạ Thế Doãn đã được mời tới vương phủ.
Nó cũng chỉ nhỏ hơn huynh muội Sở Trường Sinh mấy tháng, là một hài tử vừa tròn năm tuổi, thân ảnh nho nhỏ đi theo thị vệ bước qua đại môn, bước qua cửa trong, xuyên qua cửa thuỳ hoa, cuối cùng cũng tới sân sau của chủ viện, tới trước mặt Vân Sơ.
“Doãn ca nhi, đã lâu không gặp.” Vân Sơ tươi cười nói: “Ngồi đi.”
Tạ Thế Doãn nào dám ngồi, cúi đầu đứng bên dưới, mười ngón tay không ngừng xoắn vào nhau.
Nó rất sợ, sợ mẫu thân không cho nó qua lại với tiểu quận chúa, sợ mẫu thân đối xử với nó lạnh lùng, sau đó lại đuổi nó ra ngoài.
Nhưng trong lòng nó vẫn còn ôm một chút hy vọng.
Ngay cả Tạ Nhàn còn có thể làm bằng hữu của tiểu quận chúa, cả hai đều là người Tạ gia, tại sao nó lại không thể chứ.
“Mẫu, Vương phi!” Tạ Thế Doãn lấy một chiếc trâm bạc từ trong tay áo, nâng qua khỏi đỉnh đầu: “Đây là lễ vật tân hôn mà con chuẩn bị cho Vương phi vào ngày đại hôn của ngài và Vương gia nhưng vẫn không có cơ hội đưa cho ngài, xin Vương phi đừng ghét bỏ.”
Thính Tuyết nhận chiếc trâm đưa tới trước mặt Vân Sơ.
Vân Sơ nhận lấy: “Vậy đa tạ tấm lòng của Doãn ca nhi, Trường Sinh và Nhàn tỷ nhi đã ra đình chờ ngươi, ngươi qua đó đi.”
Tạ Thế Doãn nhẹ nhàng thở ra.
Nó không dám ở cùng Vân Sơ, vội vàng bước ra khỏi thiên thính, chạy tới đình hóng mát phía sau.
“Doãn, ngươi tới rồi.” Sở Trường Sinh hồn nhiên nở nụ cười: “Ta đã nói là nương ta rất tốt mà, có đúng không?”
Tạ Thế Doãn gật đầu.
Nó luôn biết mẫu thân là người tốt.
Là Tạ gia không tốt.
Là Tạ Thế An không tốt.
Nó không thể ở lại Tạ gia nữa, nó hy vọng mẫu thân có thể thu nhận nó.
Nó nhất định sẽ hiếu thuận với mâu thân cả đời, nhất định sẽ đối xử với tiểu quận chúa tốt gấp bội, nó chỉ muốn tìm một chốn dung thân...
Chờ nó trưởng thành, nó sẽ thay di nương báo thù!
Bạn cần đăng nhập để bình luận