Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 437 -

Sở Dực ngồi xe ngựa lặng lẽ tới ngõ Ngọc Lâm.
Lúc này, Vân Sơ mới từ trong cung trở về còn chưa được nửa canh giờ.
Nha hoàn vừa hầu hạ nàng tắm rửa gội đầu xong thì đã nghe hạ nhân tới báo Bình Tây Vương tới.
Tóc chưa khô nên chưa thế búi lên được, cứ như vậy xõa dài trên vai, tóc đen nhánh mượt mà rũ tới hông hệt như một dải tơ lụa.
Sở Dực nhướng mắt, thấy một nữ tử mặc xiêm y màu trắng đi ra.
Xiêm y rộng thùng thình càng khiến thân hình của nàng trở nên nhỏ xinh, tóc đen nhánh hòa với làn da trắng nõn tạo thành một tỷ lệ vô cùng hoàn hảo.
Hiện tại đã là chạng vạng, hoàng hôn vàng rực chiếu lên sườn mặt của nàng, ánh sáng kia chiếu rõ đến từng sợi lông tơ.
Hắn dường như đã cảm nhận được một cụm từ, năm tháng tĩnh lặng.
“Vương gia.”
Vân Sơ bước tới trước mặt hắn, gọi một tiếng.
Sở Dực lấy lại tinh thần, đưa chiếc hộp trong tay qua: “Đây là một khối thủy tinh ta tình cờ có được, dùng làm đồ trang sức cũng không tồi.”
Vân Sơ lập tức lui về phía sau một bước: “Hôm nay trong cung nếu không nhờ Vương gia che chở, có khi lúc này ta đã trở thành một thi thể, hẳn là ta phải đưa tạ lễ cho Vương gia, sao có thể nhận đồ vật quý như vậy...”
Hắn không ngừng che chở tránh cho nàng bị thường.
Còn che mắt nàng, không cho nàng thấy những cảnh tượng máu me đó.
Thật ra nàng đã dám giết người, thấy người khác giết người cũng chẳng sao.
Nhưng nam nhân này lại cẩn thận che chở cho nỗi sợ hãi nhỏ bé ẩn sâu trong nội tâm của nàng.
“Chúng ta nói mấy lời này thật quá khách sáo.” Sở Dực mạnh mẽ nhét đồ vào tay nàng: “Coi như là tạ lễ để sau này ta tới chỗ Vân tiểu thư ăn cơm ké.”
Vân Sơ: “...”
Hai viện tử được đả thông, nàng đã tưởng tượng đến khung cảnh ngày ngày ba phụ tử nhà nọ tới đây ké cơm rồi.
Cũng được thôi, dù sao cũng chỉ nhiều thêm một đôi đũa.
Nàng đưa hộp cho Thính Tuyết mang đi cất rồi nói: “Hiện giờ nhân thủ cua rThái Hậu đều đã chết, e là chuyện này không dễ dẹp yên, ta có một ý tưởng, Vương gia có bằng lòng nghe không?”
Sở Dực đương nhiên là nguyện ý nghe.
Vân Sơ mở miệng nói: “Vương gia chỉ biết cha ta đi Nam Cương, thật ra là ông ấy phụng chỉ đến Nam Cương chém Xa Kỵ tướng quân.”
Sở Dực gật đầu.
Tuy phụ hoàng không nói rõ với hắn nhưng hắn cũng lờ mờ đoán được một ít.
“Xa Kỵ tướng quân là người Phùng gia, là thân chất nhi của Thái Hậu, dù lý do khiến Hoàng Thượng muốn giết Xa Kỵ tướng quân là gì thì cũng đã chứng minh mối quan hệ giữa Hoàng Thượng và Thái Hậu đã sớm như nước với lửa.” Vân Sơ lạnh lùng nói: “Vương gia có thể ra tay từ điểm này, biến mâu thuẫn giữa Thái Hậu và Vân gia thành mâu thuẫn giữa Thái Hậu và Hoàng Thượng.”
Thái Hậu ra tay với nàng chỉ là để dấy lên mâu thuẫn giữa Vân gia và Hoàng Thượng, khiến Hoàng Thượng hoàn toàn diệt trừ Vân gia.
Nếu không có Sở Dực ra tay, Thái Hậu sẽ thật sự đạt được mục đích.
Nhưng hiện tại thì sao...
Vân Sơ nhìn nam nhân trước mặt.
Hắn vì che chở nàng mà giết nhiều tâm phúc của Thái Hậu, nàng biết giữa nàng và Thái Hậu, hắn sẽ chọn nàng.
Nếu vậy thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rồi.
Sở Dực dùng ánh mắt đầy thưởng thức nhìn nàng.
Hắn có chút kinh ngạc, nàng nữ tử ở hậu trạch như nàng lại có thể nắm rõ thế cục triều đình như vậy.
Hắn gật đầu: “Yên tâm, ta biết phải làm thế nào.”
Nói đến đây, Vân Sơ cho rằng đã không còn gì để nói, nàng nhỏ giọng bảo Thính Tuyết mang bánh hoa quế mới ra lò lên.
Nàng đưa cho Sở Dực: “Đây là bánh hoa quế ta tự làm, mời Vương gia nhấm nháp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận