Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 791 -

Ngự Thư Phòng.
Thân ảnh nho nhỏ của Sở Hoằng Du cô đơn trên long ỷ, bị long ỷ áp đi khí thế.
Bốn đại thần phụ quốc đứng bên dưới.
“Trẫm gọi các ngươi tới đây là muốn cùng các ngươi thảo luận việc đông chinh.”
Sở Hoằng Du cau mày nói.
Khi tin tức phụ thân mất tích truyền về triều, lúc ấy tất cả mọi người nói phụ thân đã chết rồi, muốn phái binh đông chinh báo thù rửa hận, san bằng Đông Lăng.
Nhưng sau khi hoàng tổ phụ băng hà thì không còn ai nhắc tới việc này nữa.
Hắn thật sự thực lo lắng cho phụ hoàng, muốn nhanh chóng xuất binh đông chinh.
“Hồi Hoàng Thượng, e là việc này có chút khó khăn.” Hứa thái sư thở dài mở miệng: “Đối với mỗi một thời đại, khi hoàng quyền thay đổi thì đều dẫn đến cảnh thù trong giặc ngoài, nếu phái binh đông chinh ngay lúc này thì kinh thành sẽ chỉ là cái vỏ rỗng, có thể xuất hiện phiền toái không cần thiết.”
Chu đại nhân gật đầu: “Hơn nữa lúc trước đã đưa đi một trăm năm mươi ngàn binh, chỉ mới thiệt hại hai mươi ngàn quân, còn thừa lại một trăm ba mươi người kia vẫn đủ để đánh Đông Lăng.”
Cừu đại nhân cũng mở miệng hùa theo: “Hoàng Thượng còn nhỏ tuổi, không hiểu được lợi hại trong đó, hơn nữa Hoàng Thượng còn chưa chính thức làm đại điển đăng cơ, không bằng chờ sau khi đăng cơ rồi lại thương nghị việc này.”
Thủ phụ Đại học sĩ Lý đại nhân trầm mặc không nói chuyện.
Ông ấy có thể trèo lên tới vị trí Thủ phụ này, đương nhiên không phải là một người không có tâm cơ, ông ấy có thể nhìn ra, ngoại trừ ông ấy thì ba người còn lại đều là chó săn của Nhiếp Chính Vương.
Ông ấy thật sự không rõ tại sao một trung thần như Hứa thái sư lại cùng một giuộc với Nhiếp Chính Vương.
Năm đại thần phụ quốc chỉ có một mình ông ấy trung với ấu đế, lời nói của ông ấy cũng sẽ bị chèn ép, nói hay không nói cũng chẳng khác gì nhau.
“Hoàng Thượng làm gì vậy?” Sở Thụy đột nhiên đẩy cửa đi vào, chắp tay nói: “Lúc tiên đế lâm chung đã hạ chỉ yêu cầu thần giúp đỡ Hoàng Thượng, bây giờ Hoàng Thượng triệu tập mọi người nghị sự nhưng lại không gọi thần tới, Hoàng Thượng cho rằng thần không xứng phụ quốc sao?”
Hắn ta vừa dứt lời thì Ngự Thư Phòng lập tức trở nên an tĩnh, một cỗ áp lực đánh thẳng về phía Sở Hoằng Du.
Sắc mặt của Lý thủ phụ lập tức trầm xuống, lạnh lùng sắc bén với một tiểu hài tử như vậy, Nhiếp Chính Vương thật là làm càn quá mức.
Ông ấy đang muốn mở miệng thì lại nghe ấu đế nói: “Chỉ là ta thấy Nhiếp Chính Vương mỗi ngày xử lý nhiều việc như vậy, quá mệt mỏi rồi, vì thế ta mới cố ý không gọi Nhiếp Chính Vương tới nghị sự.”
Ngữ khí mềm mại nũng nịu của hắn khiến sắc mặt Sở Thụy dịu đi một chút: “Ra sức cho triều đình là việc mà thần nên làm.”
“Dù vậy thì cũng phải nghỉ ngơi cho tốt mới được.” Sở Hoằng Du nhảy khỏi long ỷ: “Ngày nào cũng phải túc trực bên linh cữu khóc tang thật là mệt mỏi, trẫm phải đi về nghỉ ngơi, các ngươi cứ tùy tiện.”
Hắn vừa ngáp vừa bước ra khỏi Ngự Thư Phòng, một đám thái giám cung nữ lục tục theo sau.
Những cung nhân này đều là người Ân phi ngàn chọn vạn tuyển đưa tới cho hắn, thân nhân huyết mạch của những người này đều nằm trong tay Ân phi mặc bà ấy giày xéo, ít nhất đám người này sẽ không bị người ta mua chuộc.
Sở Thụy quay đầu nhìn Lý thủ phụ, mở miệng nói: “Thánh chỉ phong hào cho hoàng tử, hoàng nữ, phong thái phi, Thái Hậu đều cần Lý đại nhân lo toan.”
Lý thủ phụ gật đầu: “Vâng, Vương gia.”
Tuy ông ấy là Nhất phẩm Thủ phụ, là cận thần của thiên tử, cũng xem như là đại thần quyền cao chức trọng nhưng khi đứng trước mặt Nhiếp Chính Vương nắm giữ triều chính, ông ấy vẫn thấp hơn một đoạn.
Sau bảy bảy bốn chín ngày quàn tiên đế thì cũng đã tới cuối thu, tiết trời càng ngày càng lạnh.
Tân quân cùng bá quan văn võ và người hoàng thất đưa tiên đế vào hoàng lăng, hợp táng cùng tiên hoàng hậu, sau khi tang lễ kết thúc thì cũng tới ngày cử hành đại điển đăng cơ cho tân đế.
Nghi thức đăng cơ của thiên tử giằng co suốt cả một buổi sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận