Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 172 -

Vân Sơ gật đầu, sai người sắp xếp chỗ ở cho ma ma, ngay ở sương phòng phía đông trong viện của Tạ Phinh.
Nàng âm thầm tính toán, ba tháng sau thành hôn thì Tạ Phinh cũng chỉ được làm An Tĩnh Vương phi chừng nửa tháng, quy củ lễ nghĩa vất vả học được cũng trở nên vô dụng.
Tạ Phinh thật là quá vất vả.
Nàng ta cho rằng học lễ nghi trong cung cũng giống như đọc sách, ai ngờ lại gian nan như vậy.
Mới sáng sớm Phó ma ma đã bắt nàng ta ra đình đứng, đầu đội một quyển sách, tay cầm hai cái mâm, phải đứng đủ một canh giờ mới được thôi.
Sau khi đứng xong thì phải học cách đi bộ, đi đường đơn giản như vậy nhưng Phó ma ma lại bắt nàng ta kẹp một loại trái cây ở giữa hai chân, lúc đi đường không được để quả rơi, cũng không được kẹp nát quả, nếu làm sai thì phải đi lại từ đầu, mãi cho đến khi làn váy của nàng ta không một chút đong đưa gợn sóng thì Phó ma ma mới miễn cưỡng vừa lòng.
Trong quá trình này, Phó ma ma còn thường xuyên dùng thước đánh nàng ta.
Cánh tay nàng ta đã bị đánh cho sưng đỏ nhưng lại không dám xoa dù chỉ một chút, nín nhịn tiếp tục học cách đi đường.
Kết thúc một ngày học tập, Phó ma ma bưng lên một chén thuốc đen như mực đặt trước mặt Tạ Phinh: “Tạ đại tiểu thư, uống chén thuốc này đi.”
Tạ Phinh ngửi được mùi vị khiến người ta ghê tởm, nhíu mày nói: “Đây là cái gì?”
“Thuốc phá thai.” Phó ma ma lạnh nhạt nói: “Sau khi nam nữ cùng phòng, trong vòng bảy ngày là có thể thụ thai, uống hết chén thuốc này thì Tạ đại tiểu thư sẽ không mang thai.”
Ở phủ An Tĩnh Vương, bất kỳ nữ tử nào cùng phòng với Vương gia thì sáng sớm hôm sau đều được bưng cho một chén thuốc tránh thai.
Bây giờ đã qua nhiều ngày như vậy, chỉ có thể uống thuốc phá thai.
Sắc mặt Tạ Phinh cứng đờ.
Nàng ta và An Tĩnh Vương vẫn chưa làm đến bước cuối cùng, căn bản sẽ không mang thai.
“Tạ đại tiểu thư và An Tĩnh Vương vẫn chưa thành hôn, nếu trước hôn lễ mà lớn bụng thì chẳng phải sẽ khiến Vương gia bị người ta nhạo báng sao?” Phó ma ma lạnh lùng nói: “Huống hồ Tạ đại tiểu thư còn chưa cập kê, không thích hợp mang thai, uống đi.”
Tạ Phinh cắn môi: “Ma ma yên tâm, ta sẽ không gây ra chuyện khiến người khác dèm pha.”
Nàng ta biết dù là thuốc tránh thai hay thuốc phá thai thì đều ảnh hưởng lớn tới thân thể của nữ nhân, nàng ta sợ bản thân sẽ khó mang thai giống mẫu thân, không thể uống thứ thuốc này được.
Phó ma ma lạnh lùng nhìn nàng ta chằm chằm, thấy nàng ta không có ý định uống thuốc thì bước lên nắm lấy cằm nàng ta.
“Lão nô đắc tội.”
Một chén thuốc đen như mực trôi xuống cổ họng Tạ Phinh, nàng ta sặc tới mức ho khan, bóp yết hầu nói: “Phó, Phó ma ma, ngươi đến dạy ta quy củ nhưng sao ngươi lại không có quy củ như vậy... Ta, ta là An Tĩnh Vương phi tương lai, sao ngươi dám vô lễ với ta như thế!”
“Bây giờ ngươi vẫn là Tạ gia đại tiểu thư.” Phó ma ma lui về phía sau một bước: “Chờ sau này Tạ đại tiểu thư thành An Tĩnh Vương phi thì lão nô sẽ để Vương phi tùy ý xử trí.”
Tạ Phinh ho đến mức chảy nước mắt.
Đây là Tạ gia mà một nô tài còn có thể cưỡng bức nàng ta làm chuyện nàng ta không muốn.
Chờ gả vào phủ An Tĩnh Vương, đến địa bàn của Đức phi thì nàng ta còn có đường sống sao?
Có phải một đám nô tài cũng có thể cưỡi lên đầu ức hiếp nàng ta không?
Tạ Phinh cắn môi dưới, đứng dậy đi vào nội thất, moi yết hầu, liều mạng muốn nôn thứ thuốc kia ra.
Nhưng tất cả đều là phí công.
Chuyện xảy ra trong viện của Tạ Phinh nhanh chóng truyền tới tai Vân Sơ.
Nàng lắc đầu: “Đây chỉ mới là bắt đầu.”
Bị ma ma làm khó dễ đã là gì, sau này gả vào phủ An Tĩnh Vương, An Tĩnh Vương xảy ra chuyện thì mới gọi là tai họa ngập đầu.
Nàng đang nghĩ ngợi, vừa ngẩng đầu thì lại thấy Tạ Cảnh Ngọc đang bước vào Sanh Cư.
Một thân y phục trắng như ánh trăng, khí chất nho nhã, hắn ta sải chân đi tới, đủ thấy tâm tình thật không tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận