Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 630 -

Lúc Hoàng Hậu thưởng thức biểu diễn thì Vân Sơ cúi đầu nói với tiểu cô nương ngồi trong lòng mình: “Không phải Trường Sinh đã chuẩn bị thọ lễ cho hoàng tổ mẫu sao, sao con lại không bước lên?”
Sở Trường Sinh ôm cổ Vân Sơ, nhỏ giọng nói: “Người nhiều, con sợ.”
Sở Hoằng Du lập tức nói: “Con thay muội muội trình lên.”
Sở Dực nắm tay tiểu gia hỏa, mở miệng nói: “Phải tin tưởng Trường Sinh có thể đích thân làm.”
“Trường Sinh, con cực khổ vẽ mấy hôm mới hoàn thành xong thọ lễ, chính tay con tặng mới có ý nghĩa.” Vân Sơ cổ vũ con bé: “Không phải sợ, cha nương đều ở đây mà.”
Sở Trường Sinh đứng lên, cầm lấy cuộn tranh trong tay tỳ nữ đứng đằng sau.
Con bé hít sâu một hơi, đánh bạo bước ra giữa, mềm mại mở miệng: “Trường Sinh chúc hoàng tổ mẫu khỏe mạnh như ý, đây là thọ lễ Trường Sinh chuẩn bị.”
Lúc nãy ngồi bên dưới, con bé sợ hãi không thôi, nhưng khi bước tới chỗ này, mở miệng nói chữ đầu tiên thì nó lại cảm thấy không còn đáng sợ như vậy nữa.
Con bé đưa cuộn tranh trên.
Hoàng Hậu lộ ra ý cười: “Đây là lần đầu tiên bổn cung thấy Trường Sinh chúc thọ, xem ra Trường Sinh đã thật sự trưởng thành, hiểu chuyện.”
Nghe vậy, Ân phi lập tức nhíu mày.
Hoàng Hậu nói vậy là có ý chê trách trước đây Trường Sinh không hiểu chuyện sao.
Bà ấy lập tức mở miệng: “Lúc trước Trường Sinh bị bệnh, bây giờ bệnh tình mới khá hơn một chút đã thức liền mấy đêm để chuẩn bị thọ lễ cho Hoàng Hậu nương nương, nương nương mau mở ra nhìn một cái đi.”
Hoàng Hậu mở bức tranh, đây là tranh vẽ khung cảnh gia đình dạo chơi hoa viên.
Người trong hoàng thất đều tập trung ở Ngự Hoa Viên chơi đùa, có Hoàng Thượng và hậu phi, hoàng tử hoàng phi và cả hoàng tôn.
Hoàng Hậu đột nhiên sửng sốt: “Trường Sinh, tại sao bên cạnh Thái Tử lại có năm hài tử?”
Sở Trường Sinh giải thích rõ ràng: “Đây là tranh vẽ cảnh đi chơi tuyết, đến mùa đông năm nay là hài tử của Thái Tử bá bá đã ra đời rồi, như vậy sẽ thành năm người.”
Năm hài tử kia, ba nữ hai nhi.
Mà Thái Tử vừa vặn thiếu nhi tử.
Hoàng Hậu vô cùng vui mừng: “Trường Sinh vẽ rất khá, người đâu, mang ngọc như ý ngàn ti của bổn cung ra đây.
Ma ma lập tức mang tới một thanh ngọc như ý, đặt vào tay Sở Trường Sinh.
Tiểu cô nương lễ phép tạ ơn rồi mới quay về bên cạnh Vân Sơ.
Hoàng Hậu nhìn về phía Phương Tâm Nghiên đang ngồi bên dưới Thái Tử Phi, cười nói: “Ngươi phải dưỡng thai cho tốt, thêm một nam đinh cho Đông Cung.”
Sắc mặt của Phương Tâm Nghiên có chút tái nhợt: “Vâng mẫu hậu.”
Nàng ta siết chặt nắm tay che chở bụng, thể lực đã sắp không chống đỡ được nữa.
Trong bữa tiệc ngắm hoa lần trước, nàng ta bị Quốc công phu nhân tát một bạt tai, sau khi bị kinh hách thì thân dưới lập tức xuất huyết, ngày nào cũng phải uống thuốc an thai nhưng hiệu quả không cao.
Mấy hôm trước ngự y đã nói với nàng ta e là khó giữ cái thai này.
Nàng ta tốn rất nhiều bạc mới khiến ngự y giấu diếm chuyện này.
Nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía Quốc công phu nhân, vì phủ Quốc công được Hoàng Thượng tín nhiệm nên Quốc công phu nhân ngồi rất gần Hoàng Thượng.
Quốc công phu nhân ung dung cao quý, ít khi nói cười ngồi ở đó dùng bữa.
Ai mà biết được Quốc công phu nhân và Hoàng Thượng lại yêu đương vụng trộm?
Phương Tâm Nghiên nhớ tới hôm đó, thân thể không nhịn được run lên, bụng bỗng nhiên trướng đau, nàng ta lỡ tay đánh vỡ ly trà.
Thái Tử Phi lạnh lùng nói: “Ngươi còn đang dưỡng thai, đã bảo ngươi đừng tới, chẳng hiểu tại sao ngươi cứ một hai chạy tới đây xem náo nhiệt.”
“Thiếp thân muốn tới chúc thọ mẫu hậu.” Phương Tâm Nghiên siết chặt lòng bàn tay: “Thiếp thân biết rõ thân thể của mình, nếu không chịu đựng nổi thì sẽ về Đông Cung trước.”
Thái Tử Phi lười nói thêm.
Phương Tâm Nghiên cảm giác bụng dưới vô cùng đau đớn.
Nàng ta vừa nhướng mắt thì lại thấy được một gia đình xuất hiện trong tầm mắt, chính là Bình Tây Vương và Vương phi, cùng với một nhi một nữ, thoạt nhìn chính là một gia đình hạnh phúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận