Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 506 -

Sở Dực ra sân, người trong đội lập tức hừng hực khí thế.
Đội đối phương lập tức nâng cao tinh thần, hơn phân nửa thành viên đều nhìn chằm chằm Sở Dực.
Đương nhiên là không nhìn thẳng.
Sở Dực xoay người, nhảy lên vung chân, cầu bay vào khung gỗ.
“Hay! Thật tốt quá!” Thái Tử vô cùng kích động: “Quả nhiên là phải có tam đệ!”
Hắn ta bước qua vỗ vai Sở Dực: “Công chúa Cổ Lệ thấy đệ vũ uy kiêu dũng như vậy, chắc chắn sẽ không hề do dự đồng ý gả cho đệ!”
Hắn ta vừa nói vừa quay đầu nhìn, lại thấy công chúa Cổ Lệ ban đầu còn đứng đây xem đấu lại không còn chú ý tới trận đấu nữa mà đã quay sang nói chuyện với Cung Hi Vương Sở Mặc đang đứng bên cạnh.
Hắn ta có chút kinh ngạc: “Hình như công chúa Cổ Lệ nói chuyện với nhị đệ rất vui vẻ thì phải?”
Sở Dực nhìn lướt qua, cánh môi gợn lên một độ cung.
Xem ra chiêu anh hùng cứu mỹ nhân của nhị hoàng huynh đêm qua đã đánh động trái tim của công chúa.
Tâm tình của hắn vô cùng tốt.
Hắn xoay người, chặn quả cầu đang bay tới, hất đầu khiến đó bay về khung thành của đối phương.
Tiếng reo hò cổ vũ vang vọng trên sân đấu.
Cung Hi Vương âm thầm chặn tầm mắt của công chúa Cổ Lệ, vô cùng nhã nhặn nói: “Công chúa đứng mệt rồi nhỉ, qua bên kia ngồi uống trà đi, đây là bạch trà Mao Tiêm nổi tiếng nhất của Đại Tấn, có thể công chúa sẽ uống không quen, ta cho người bỏ thêm đường vào.”
Công chúa Cổ Lệ vô cùng ngượng ngùng.
Đêm qua nàng ta xin chỉ thị của Hoàng Hậu Đại Tấn rồi mang theo hai cung nữ xuất cung du ngoạn.
Kinh thành ban đêm náo nhiệt hơn Hồng Nam bọn họ nhiều, nơi nơi đều là người, bên đường nô nức tiểu thương, bán đủ loại đồ vật mà nàng ta chưa từng thấy qua.
Nàng ta nhìn đông nhìn tây, không cẩn thận để lạc mất tỳ nữ.
Lúc đi tìm tỳ nữ, nàng ta lại gặp phải ba bốn tên bắt cóc, tùy nàng ta cũng biết một chút công phu nhưng lại chẳng đủ nhét kẽ răng của mấy tên này.
Ngay lúc nàng ta sắp mất đi trong sạch thì Cung Hi Vương này bỗng nhiên xuất hiện, che chở nàng ta.
Cung Hi Vương là một văn nhân, vì bảo vệ nàng ta mà cánh tay bị chém trúng, máu chảy ướt cả xiêm y.
Nàng ta lo lắng hỏi: “Vương gia, cánh tay còn đau không?”
Cung Hi Vương cười nói: “Vết thương nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến.”
Công chúa Cổ Lệ uống một ngụm trà, mùi trà nồng đậm bỏ thêm đường có chút kỳ quái, nhưng nàng ta không hẳn là không uống được.
“Công chúa năm nay mới mười sáu nhỉ.” Cung Hi Vương thở dài: “Tuổi còn nhỏ như vậy đã phải học cách làm mẫu thân, thật là làm khó công chúa.”
Công chúa Cổ Lệ mờ mịt: “Làm mẫu thân gì?”
“Này...” Cung Hi Vương ra vẻ bản thân lỡ lời: “Ta không biết có nên nói hay không?”
Công chúa Cổ Lệ lập tức truy vấn: “Vương gia có chuyện gì thì cứ nói, đừng che giấu.”
“Phụ hoàng ta có ý chỉ hôn cho ngươi và tam đệ, ta nhìn ra ngươi cũng rất vừa ý tam đệ.” Cung Hi Vương từ từ mở miệng: “Nếu ngươi gả cho tam đệ thì sẽ trở thành đích mẫu của đôi nhi nữ nhà hắn...”
Công chúa Cổ Lệ khó mà tin: “Bình Tây Vương còn chưa cưới thê mà, sao lại có hài tử?”
“Hắn chưa cưới thê thật, cũng không biết thân mẫu của hai đứa nhỏ kia là ai.” Cung Hi Vương lắc đầu: “Tam đệ lúc ấy còn nhỏ tuổi, có chút hoang đường, nhưng mấy năm nay đã sửa đổi rồi, công chúa Cổ Lệ chớ nên hiểu lầm.”
Công chúa Cổ Lệ cắn chặt môi.
Ngày hôm qua nàng ta quả thật đã nhìn trúng Bình Tây Vương, nhưng sau khi Bình Tây Vương ném viên kẹo nàng ta đích thân đưa cho xuống đất thì sự yêu thích kia cũng dần phai nhạt.
Hơn nữa Cung Hi Vương cứu nàng ta, trong lòng nàng ta cũng không còn vị trí cho Bình Tây Vương nữa.
Hiện giờ lại nghe nói Bình Tây Vương chưa thành gia đã có hài tử, chút hảo cảm ban đầu bất tri bất giác biến thành phản cảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận