Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 537 -

Trong mấy ngày tết này, mùng một hai đứa nhỏ tiến cung chúc tết, mùng hai đến Ân gia chúc tết, mấy ngày tiếp theo đều ở cùng Vân Sơ.
Sở Dực cũng dẹp hết mọi chuyện sang một bên, cả ngày đều ở nhà, nói muốn đưa mẫu tử bọn họ đạp tuyết thưởng mai.
Vân Sơ vội vàng lắc đầu cự tuyệt, chủ yếu là quá lạnh, ra ngoài một chuyến rất dễ cảm lạnh, ở trong nhà đọc sách tâm sự có gì không tốt chứ.
“Vậy Sơ nhi có thể trả lời ta mấy vấn đề không?”
“Thủy tinh cùng ngọc thạch, nàng thích cái nào hơn?”
“Lụa thủy vân và lụa thiên vân, nàng thích loại nào?”
“Còn có...”
Vân Sơ: “...”
Nàng mơ hồ hiểu ra hắn muốn hỏi mấy thứ này để làm gì.
Trả lời cũng không phải, không trả lời cũng không phải.
Sở Hoằng Du nâng đầu nhỏ nói: “Thủy tinh đẹp, ngọc thạch cũng đẹp, không thể thích cả hai sao? Lụa thủy vân mát mẻ, lụa thiên vân ấm áp, con đều thích cả.”
Ý cười trên khóe môi Sở Dực càng sâu hơn: “Được, đều thích.”
Hắn thật là không lanh lẹ bằng một tiểu hài tử.
Đang nói chuyện thì lại nghe thấy âm thanh của Trình Tự từ bên ngoài vọng vào: “Vương gia, quân doanh kinh giao tới báo, nói hái hoa tặc nổi tiếng ở Kim Châu đã xuất hiện ở ngoại ô kinh thành, Đại Lý Tự Khanh đã đưa người đi tróc nã, còn sai người chạy về thông báo nhờ Vương gia chi viện.”
Sở Dực đứng dậy: “Sơ nhi, ta đi xem tình huống như thế nào.”
Vân Sơ gật đầu.
Nàng từng nghe nói tới hái hoa tặc này, mỗi tháng đều sẽ nhúng chàm một vài vị thiếu nữ chưa xuất các, mười mấy cô nương Kim Châu bị vấy bẩn, khiến lòng người hoảng sợ.
Sớm tróc nã quy án mới có thể ổn định dân tâm.
Sở Dực cúi người hôn lên trán Vân Sơ.
“Con cũng muốn, con cũng muốn!”
Sở Hoằng Du đẩy Sở Dực ra rồi hôn lên mặt Vân Sơ.
Mặt mày Sở Dực lập tức đen lại.
Cũng may Vân Sơ đã đồng ý cho đứa nhỏ này ra riêng, chờ mùa xuân đến thì nó phải cút thật xa.
Hắn lạnh lùng liếc nhi tử rồi vén mành đi ra ngoài.
Vân Sơ nghĩ chỉ là một tiên hái hoa tặc, với năng lực của Sở Dực, hẳn không phải là chuyện gì khó khăn.
Ai ngờ đến tối lại thấy Trình tổng quản tới truyền lời: “Vân tiểu thư, tên hái hoa tặc kia đã bị bao vây nhưng vẫn còn đào tẩu được, Vương gia đã mang binh đuổi tới phủ Bình Lãnh, phỏng chừng ba ngày không về được.”
Vân Sơ có chút lo lắng: “Mang theo bao nhiêu binh mã?”
“Mang theo ba trăm người, dư dả.” Trình tổng quản nói: “Ân phi nương nương phái ma ma tới đón hai vị tiểu chủ tử tiến cung ở vài ngày.”
Hai đứa nhỏ thích ở cùng Vân Sơ nhưng cũng sẽ thích tiến cung ở cùng với hoàng nãi nãi Ân phi một thời gian, Vân Sơ nhìn Trình tổng quản ôm hai tiểu gia hỏa đi về phía bên kia cổng tò vò.
Trong phòng đột nhiên an tĩnh.
Tâm tình của Vân Sơ cũng không yên ổn.
Cả đêm nay Vân Sơ có chút lo lắng cho Sở Dực nên mất ngủ.
Buổi sáng vẫn đúng giờ tỉnh dậy, luyện võ một hồi, sau khi tắm rửa thay xiêm y thì lại tiếp tục bận rộn công việc của mình.
“Sơ nhi, sao con còn tâm tư xử lý sổ sách vậy?” Lâm thị bước vào: “Ta đã hỏi thăm rồi, đại khái là mùng tám Hoàng Thượng sẽ chính thức tứ hôn, Bình Tây Vương già đầu rồi, hôn kỳ phỏng chừng cũng tổ chức nội trong nửa năm, phải tính đến việc thêu giá y rồi.”
Vân Sơ lập tức ngây dại.
Nàng biết hôn kỳ sẽ tới rất nhanh nhưng nhắc tới thêu giá y, nàng mới chân chính cảm thấy bản thân sắp gả chồng.
“Ta tìm cho con tám vị tú nương.” Lâm thị cười mở miệng: “Sáu người chuyên thêu giá y và chăn ga, hai người còn lại thêu giày và mấy thứ khác, sau khi con gả qua đó phải kính trưởng bối lễ gặp mặt, cũng là đồ thêu, đều để bọn họ thêu, cuối cùng con thêu mấy châm kết thúc là được, nửa năm hẳn là đủ rồi.”
Vân Sơ đến năm năm trước, lúc nàng gả chồng, mẫu thân cũng lo liệu mọi thứ cho nàng như vậy.
Nàng không nhịn được sà vào lòng Lâm thị: “Nương, nương đối xử với con thật tốt...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận