Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 740 -

Nó nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Nó không dám tiếp tục trì hoãn, nhìn thấy trên đất có một cây gậy dài, nó lập tức cầm lên đánh vào đầu Sở Trường Sinh.
Sở Trường Sinh không kịp nói gì, hai mắt tối sầm ngã nhào xuống đất.
“Quận chúa, thực xin lỗi...”
Tạ Thế Doãn cởi áo ngoài của con bé khoác lên người mình, sau đó giấu thân thể bé nhỏ của Sở Trường Sinh vào trong bụi cỏ ven đường.
Nó vừa muốn bước đi thì đột nhiên khựng lại, nhét cây bút lông dính máu kia vào tay Sở Trường Sinh rồi cất bước chạy đi.
Người Đông Lăng nhanh chóng đuổi theo, cũng không thèm lục soát nơi Sở Trường Sinh đang ẩn thân mà đã ráo riết truy đuổi Tạ Thế Doãn.
Tạ Thế Doãn từ nhỏ lớn lên ở kinh thành nhưng cũng không thường ra cửa, cũng không quen thuộc đường ngang ngõ tắt của kinh thành, chạy một hồi lại chạy lên một chiếc cầu.
Xung quanh đều là truy binh, nó nhìn dòng nước chảy xiết dưới cầu, lại nhìn về đám người Đông Lăng đang tới gần.
Nếu những người này phát hiện nó là quận chúa giả thì nhất định sẽ quay đầu đi tìm Sở Trường Sinh.
Không thể bị phát hiện!
Nó cắn răng nhảy xuống cầu.
“Tạ Nhàn!”
“Tạ Thế Doãn!”
Sở Trường Sinh thất thanh kêu lên, đột nhiên bật người dậy.
“Trường Sinh, không sao đâu, không sao nữa rồi.” Vân Sơ ôm lấy nữ nhi: “Nương ở đây, không cần sợ...”
“Nương, Tạ Nhàn đâu, Tạ Thế Doãn đâu, bọn họ đâu?” Sở Trường Sinh thở dốc, vội vàng hỏi thăm.
“Bọn họ không nguy hiểm tới tính mạng.” Vân Sơ vuốt tóc nữ nhi, ôn nhu nói: “Nếu con thấy không yên tâm thì ta đưa con đi thăm bọn họ.”
Nàng biết lúc này hẳn phải để Trường ăn chút gì đó rồi uống thuốc, nhưng nàng cũng biết nếu không trông thấy bằng hữu của mình thì Trường Sinh sẽ không yên tâm dùng bữa.
Hạ nhân mang giày và khoác áo ngoài cho Sở Trường Sinh, Vân Sơ dắt con bé đi tới sân viện bên cạnh.
Sở Trường Sinh nhanh chóng đi vào, nhìn thấy Giang di nương đang đút thuốc cho Tạ Nhàn.
“Trường Sinh, ngươi tỉnh rồi.” Gương mặt của Tạ Nhàn có hơi sưng nhưng ý cười trên mặt vô cùng rõ ràng: “Ngươi có thể tới thăm ta, chứng minh ngươi không bị làm sao, thật tốt quá.”
Giang di nương vội đứng lên hành lễ nhưng lại bị Vân Sơ đè xuống: “Hai ta không cần những thứ xã giao hình thức như vậy, Nhàn tỷ nhi vì Trường Sinh mà chịu tội, ta và phụ thân của Trường Sinh sẽ tìm thời gian tới cửa cảm tạ.”
“Không, không, không được.” Giang di nương xua tay: “Nếu không phải Nhàn tỷ nhi tự cho là thông minh thì mọi người đã sớm tìm được quận chúa rồi.”
Vân Sơ nhớ kỹ phần ân tình này.
Trong não Tạ Nhàn còn một cây châm, cần chờ Ngô Vân đến kinh thành rồi mới nghĩ cách lấy ra, trong khoảng thời gian này, Tạ Nhàn và Giang di nương ở lại vương phủ.
Ân tình nên báo nàng chắc chắn sẽ hồi báo.
Còn có Tạ Thế Doãn...
Vân Sơ bảo Tạ Nhàn nghỉ ngơi cho tốt rồi nắm tay nữ nhi đi tới một sân viện khác.
“Thái Tử Phi.” Thái y đi tới, cúi đầu nói: “Hạ quan vừa mới châm cứu cho bệnh nhân, có thể tỉnh lại hay không thì phải xem tạo hóa của nó.”
Sắc mặt Sở Trường Sinh tức khắc thay đổi: “Nương, Thế Doãn làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
Vân Sơ mở miệng nói: “Nó từ trên cầu nhảy xuống sông, đầu đập vào tảng đá dưới lòng sông, trong não tích đầy máu bầm, thái y nói nếu không may mắn thì cả đời này nó sẽ không tỉnh lại được nữa.”
“Cái, cái gì?” Sở Trường Sinh mềm chân.
Con bé bước qua ngạch cửa đi vào trong, nhìn thấy Tạ Thế Doãn nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, đầu quấn băng gạc, máu đã nhuộm đỏ băng gạc rồi.
Con bé không nhịn được khóc to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận