Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 461 -

Phụ nhân Vân gia tới không ít người.
Tuy hiện giờ Vân gia xảy ra chuyện nhưng cũng chỉ liên quan tới thế hệ trước, Hoàng Thượng vẫn chưa chân chính động tới căn cơ của Vân gia, sản nghiệp to lớn vẫn còn ở đó, vẫn còn cần có người xử lý.
Lâm thị lớn tuổi, Liễu thị mang thai nên mới giao cho một phụ nhân trẻ tuổi mới hòa ly như Vân Sơ đảm nhiệm.
Những người đó nghĩ trước kia Vân Sơ là tiểu thư khuê các, sau này lại trở thành chủ mẫu của hàn môn Tạ gia, chắc chắn không xử lý được gia nghiệp đồ sộ của Vân gia, nhờ bọn họ tới hỗ trợ cũng là dễ hiểu.
Nhóm phụ nhân này bình thường ngoài việc giúp chồng dạy con thì cũng chỉ quản lý một số tài sản hồi môn, thời gian rảnh rất nhiều, nghe nói Vân Sơ cần người nên lập tức tìm tới.
Một đám người tụ tập trong thiên thính.
“Các vị bá nương thẩm thẩm tẩu tẩu, mời ngồi.”
Vân Sơ mỉm cười bảo mọi người ngồi xuống, nha hoàn lục tục bưng trà và điểm tâm lên.
“Ta mới vừa tiếp nhận việc kinh doanh của Vân gia, nhất thời không thể xử lý được hết nhiều việc như vậy nên mới mời các vị tới giúp đỡ.” Nàng cười mở miệng: “Ta biết người nhà của các vị cũng có người phụ trách chuyện làm ăn của Vân gia sinh ý, ví như chất nhi của tam gia, chủ yếu phụ trách chuyện đồng áng của Vân gia ở Ký Châu, trưởng tôn của thất thúc công hàng năm tuần sát tất cả thôn trang của Vân gia, việc kinh doanh vải vóc của Vân gia là...”
Nàng rõ ràng rành mạch liệt kê công việc của từng người.
Vân tứ thẩm vốn có chút khinh thường Vân Sơ, lúc này lại ngẩng đầu, khẽ cau mày.
“Hiện giờ Vân gia đang rơi vào trạng thái hỗn loạn, việc làm ăn cũng khó khăn hơn trước kia, khó tránh việc người bên dưới gây ra sai lầm, một mình ta khó có thể chu toàn mọi thứ nên ta nghĩ sẽ phân sổ sách cho mọi người, mỗi người chúng ta phụ trách mấy gian cửa hàng hoặc thôn trang, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, cố gắng không phạm sai lầm.” Vân Sơ sai người mang mấy hòm sổ sách tới: “Sổ sách năm nay đều nằm ở đây, mọi người ai am hiểu cái gì thì cứ lên tiếng.”
Những người ở đây đều kinh sợ.
Bọn họ chỉ cho rằng Vân Sơ sẽ sắp xếp cho bọn họ một công việc cụ thể nào đó thôi, căn bản không đoán được nàng lại muốn chia sổ sách.
Sổ sách là thứ quan trọng nhất của một cửa hàng, giữ được sổ sách thì chẳng khác nào có quyền lên tiếng ở cửa hàng này.
Phân chia sổ sách tương đương với việc phân quyền.
Ai ai cũng muốn tập quyền, tới phiên Vân Sơ thì lại phân chia quyền lực trong tay?
Vân tứ thẩm không khỏi châm biếm một hồi.
Bà ta còn tưởng rằng Vân Sơ là người lợi hại, không ngờ chỉ là một kẻ lười, giao hết sổ sách cho người khác thì còn quản lý chuyện làm ăn gì chứ, buồn cười.
Đám người ở đây tạm thời không lên tiếng.
Vân tứ thẩm nhìn quanh một vòng, lúc này mới nói: “Nếu Sơ nhi cần bọn ta hỗ trợ thì bọn ta cũng không từ chối, trong số tài sản hồi môn của ta có mấy cửa hàng vải vóc tơ lụa, ta rất am hiểu mảng này, chi bằng Sơ nhi giao sổ sách kinh doanh vải vóc của Vân gia cho ta đi?”
Vân Sơ cười gật đầu: “Ta nghe nói trong tay tứ thúc có cửa hàng trà, cũng là do tứ thẩm giúp đỡ coi sóc, vậy ta cũng giao trà trang của Vân gia cho tứ thẩm được không?”
Vân tứ thẩm vô cùng vui vẻ.
Dù sao bà ta cũng chỉ dám lên tiếng tranh giành phần vải vóc một chút, không ngờ Vân Sơ lại giao cả việc kinh doanh lá trà cho bà ta.
Doanh thu của vải vóc và lá trà cộng lại cũng phải chiếm sáu mươi phần trăm lợi nhuận của Vân gia, có thể nói là hai miếng thịt béo bở thơm ngon.
Bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống, có lý nào lại không cần.
Vân tứ thẩm vỗ ngực: “Nếu Sơ nhi đã tin tưởng ta, tứ thẩm tuyệt đối không phụ tín nhiệm của ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận