Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 353 -

Vân Sơ mở mắt thức dậy.
Trời vừa sáng, tia nắng sớm mong manh chiếu vào.
Nàng vừa ngồi dậy thì Thính Tuyết đã đi vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.
Rửa mặt chải đầu ăn mặc chỉnh tề đi đến đại sảnh, Thính Phong bảo hạ nhân dọn bữa sáng phong phú lên, ngoài đồ mặn ra thì món cần có đều có đủ.
Nếu chỉ nhìn riêng Sanh Cư, ai cũng không nghĩ Tạ gia đã hoàn toàn sụp đổ.
Dùng cơm xong, Vân Sơ đến linh đường.
Chuyện cuối cùng nàng làm vì Tạ gia chính là đưa Tạ Cảnh Ngọc đoạn đường cuối cùng, những chuyện cần tỏ vẻ thì nàng sẽ làm cho đủ.
Đi đến tiền viện, những người khác cũng đã tới đông đủ, cửa lớn Tạ gia vẫn mở nhưng lại không có ai tới, không một người phúng viếng, vô cùng quạnh quẽ.
“Sơ nhi.”
Nguyên thị cả đêm không ngủ, cơ hồ không nói nên lời, hai tiếng này cũng nhẹ như không khí.
Vân Sơ bước lên đốt cho Tạ Cảnh Ngọc ba nén nhang rồi mới nói: “Chuyện gì?”
“Hậu sự của Cảnh Ngọc để ta và Vũ di nương Giang di nương làm.” Nguyên thị gian nan mở miệng: “Chờ tang sự kết thúc, cả nhà chúng ta phải dọn đi, con xem chúng ta phải dọn đi đâu, sống bằng gì?”
Vân Sơ mở miệng: “Hiện giờ Tạ gia đã trở thành trò cười cho cả thành, chẳng lẽ mẹ chồng còn muốn ở lại đây sao?”
Nguyên thị khựng lại: “Ý của con là?”
“Về Ký Châu.” Vân Sơ chậm rãi nói: “Trước khi Tạ gia vào kinh đã đặt hết ruộng đất dưới danh nghĩa của lão nhân Tạ gia, sẽ không bị liên lụy vào, về Ký Châu, có nhà cũ, sống nhờ vào ruộng đất cũng tốt hơn ở kinh thành.”
Vừa nghe lời này, Nguyên thị đã muốn khóc.
Tạ gia dựa vào nỗ lực ba đời, vất vả lắm mới tới được kinh thành, mới ở kinh thành được mấy năm, bây giờ phải trở về sao?
Năm đó tới kinh thành định cư phong quang biết bao?
Hiện giờ dẹp đường hồi phủ, thiếu nhiều người như vậy, thê lương như vậy sao?
Bà ta không muốn về, nhưng bà ta cũng biết về Ký Châu là con đường duy nhất lúc này.
“Phu nhân.” Thính Vũ không nhịn được mở miệng.
Đêm qua nàng ta và thái thái đã thương lượng xong, sao phu nhân vừa mới lên tiếng mà thái thái đã bị dắt mũi, quên hết những thứ đã bàn đêm qua?
“Nếu về Ký Châu, phu nhân cho rằng lão nhân Tạ gia sẽ nguyện ý giao ruộng đất dưới danh nghĩa của Tạ gia ra sao?” Thính Vũ rũ mắt: “Thiếp thân cho rằng về Ký Châu là lựa chọn cuối cùng, chưa đến lúc bất đắc dĩ thì không thể trở về.”
Vân Sơ cười cười: “Vậy ngươi cảm thấy còn đường khác để đi sao?”
Thính Vũ lúc này mới ngẩng đầu, nhìn vào mắt Vân Sơ: “Nếu phu nhân chưởng gia thì phu nhân có trách nhiệm tìm nơi che mưa che gió cho cả nhà, nếu phu nhân không muốn thì phải giao ra sổ sách của Tạ gia cho thái thái xử lý.”
Vân Sơ cười càng sâu: “Vũ di nương chỉ là muốn ta giao ra hồi môn đúng không?”
Bị vạch trần mục đích, Thính Vũ cũng không bối rối, nàng ta đánh bạo gằn từng chữ một: “Phu nhân là chủ mẫu Tạ gia, là đích mẫu của hài tử, hiện giờ đại nhân đi rồi, phu nhân phải vực dậy Tạ gia, phải nuôi nấng hài tử. Nhưng —— với hiểu biết của thiếp thân về phu nhân, phu nhân cũng không tính toán quản cục diện rối rắm của Tạ gia lúc này đúng không?”
Vân Sơ vuốt ve tóc mai: “Cho nên?”
“Cho nên phu nhân muốn đi thì phải để lại của hồi môn.” Thính Vũ biết bản thân không nên nói như vậy nhưng thái thái không thể ra mặt, nàng ta chỉ đành đứng ra: “Nếu phu nhân không muốn dùng tới của hồi môn thì phải vực dậy Tạ gia, tìm nơi che mưa chắn gió cho già trẻ Tạ gia.”
“Chát!”
Nàng ta vừa nói xong thì Thính Phong đứng bên cạnh Vân Sơ giơ tay tát tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận