Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 826 -

Đám nữ tử ở trong noãn các ngắm hoa, bọn nam tử lại bắt đầu ngâm thơ làm câu đối về tuyết trắng và hồng mai, bầu không khí vô cùng hài hòa.
Đúng lúc này, đột nhiên có người kinh hô.
“Mau xem bên kia là cái gì?”
Mọi người đồng loạt nhìn theo hướng ngón tay của người nọ.
Nơi đó là Trích Nguyệt Các, là cung điện cao nhất trong cung, ước chừng cao chín tầng, dù đứng ở nơi nào trong hoàng cung thì cũng có thế nhìn thấy Trích Nguyệt Các.
Mà lúc này, cửa sổ trên tầng thứ chín của Trích Nguyệt Các lại xuất hiện một bóng người, người nọ ngồi trên lan can, thân ảnh lúc ẩn lúc hiện khiến người xem hãi hùng khiếp vía.
“Ai ngồi ở đó vậy, thật sự là quá nguy hiểm, lỡ đâu té xuống thì e là...”
“Nhìn kỹ xem, hình như là Thiếu phó Nhiếp đại nhân, sao Nhiếp đại nhân lại bò lên Trích Nguyệt Các?”
“Từ lúc tiệc mừng thọ bắt đầu tới bây giờ, hình như ta không nhìn thấy Nhiếp đại nhân, có lẽ Nhiếp đại nhân là đi nhầm chỗ.”
“Hình như trong tay Nhiếp đại nhân là một bầu rượu, hắn đang uống rượu, không phải là lúc nãy ở yến thính uống nhiều rượu quá nên đi lạc chứ.”
“...”
Nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao, Vân Sơ lập tức bước ra khỏi noãn các.
Từ góc độ của Ngự Hoa Viên, vừa vặn có thể nhìn thấy cửa sổ của Trích Nguyệt Các, quả thật có một người đang ngồi trên lan can, nhìn kỹ dáng vẻ của người nọ, quả thật là Nhiếp Chu.
Nhưng hôm qua Nhiếp Chu đã cố ý vào cung cáo tội, nói mẫu thân của hắn đột nhiên phát bệnh nguy kịch, hắn cần túc trực bên giường mẫu thân, đưa tiễn lão mẫu thân đoạn đường cuối cùng cho nên hôm nay không thể tham dự thọ yến trong cung, xin nàng và Hoàng Thượng thứ tội, nàng đương nhiên sẽ không trách Nhiếp Chu, bách thiện hiếu vi tiên, đặt lão mẫu thân lên hàng đầu, nàng vô cùng kính trọng, nàng còn cố ý an bài hai thái y đến đó chẩn trị.
Việc này không thích hợp.
Nàng lập tức sai Thu Đồng: “Mau đến Trích Nguyệt Các nhìn xem tình huống thế nào.”
Thu Đồng gật đầu, xoay người mau chóng rời đi.
Vân Sơ nhìn chằm chằm Nhiếp Chu, nàng thấy Nhiếp Chu bỗng nhiên cầm lấy bầu rượu trong tay, giơ tay dốc rượu vào miệng.
Ngay sau đó, thân hình Nhiếp Chu lảo đảo, cũng may không ngã ra ngoài mà là ngã vào trong, phía dưới bị vách tường che khuất, căn bản không nhìn ra tình huống cụ thể.
Nhưng cũng may hắn không tiếp tục trèo lên chỗ cao, Vân Sơ cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà, đúng lúc này, người vừa ngã xuống khi nãy đột nhiên đứng lên, thân thể phóng qua lan can, rơi từ tầng chín xuống dưới.
Tuy rằng cách khá xa, không thể nghe được tiếng người rơi xuống nhưng mấy phu nhân cùng các tiểu thư ở đây vẫn không nhịn được phát ra âm thanh sợ hãi.
“Trời ạ...”
“Nhiếp đại nhân... hắn, hắn nhảy xuống thật sao.”
“Cao như vậy, chắc chắn là chết người rồi.”
“Tại sao lại như vậy...”
Đại não Vân Sơ lập tức trống rỗng.
Nàng đột nhiên tỉnh tóa lại, cất bước chạy tới Trích Nguyệt Các.
Nàng đi rất nhanh, gần như là vừa đi vừa chạy, chỉ lo nhấc váy, chẳng buồn nghĩ tới dáng vẻ của mình, một khắc cũng không dám trì hoãn.
Đám quan viên và nữ quyến ở đó cũng theo Vân Sơ chạy tới Trích Nguyệt Các.
Tuy rằng ở Ngự Hoa Viên có thể rõ Trích Nguyệt Các nhưng trên thực tế hai nơi này cách nhau một đoạn đường khá xa, chạy nhanh lắm thì cũng phải một khắc sau mới tới.
Cửa Trích Nguyệt Các đã bị Thu Đồng khống chế, không cho bất kỳ kẻ nào ra vào.
Nhìn thấy Vân Sơ cùng tiểu hoàng đế dẫn người đến, lúc này nàng ấy mới tiếng lên bẩm báo: “Hoàng Thượng, Thái Hậu, lúc thuộc hạ đến thì vừa lúc thấy Nhiếp đại nhân nhảy lầu, thật sự là không cứu kịp... Thuộc hạ đã nhìn qua, Nhiếp đại nhân đã tắt thở rồi.”
Ngữ khí của nàng ấy tràn ngập ảo não, nếu nàng ấy tới sớm hơn một chút thì đã có thể cứu được Nhiếp đại nhân...
Đại Lý Tự Khanh tiến lên: “Để thần xem xét hiện trường một chút coi sao.”
Vân Sơ duỗi tay ngăn cản Đại Lý Tự Khanh: “Không cần, ai gia tự đi xem.”
Nàng rất rõ Đại Lý Tự Khanh là người Sở Thụy tự mình đề bạt, tin ai chứ cũng không thể tin Đại Lý Tự Khanh.
Nàng dẫn đầu bước vào trong.
Từng bước từng bước đi về phía người đang nằm dưới đất kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận