Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 862 -

Vân Sơ đứng từ xa cũng cảm nhận được một ánh mắt.
Cho dù cách rất xa nhưng nàng biết đó chính là Tạ Thế An.
Nàng cao giọng nói: “Thành Vương, đừng tránh sau lưng bá tánh vô tội, tiến lên đây đi.”
Âm thanh của nàng truyền tới tai đám người đứng trước cổng thành, người nọ truyền người kia, từng bước từng bước truyền tới tai Thành Vương.
Thành Vương quay đầu: “Thế An, nên đi sao?”
“Nhiều dân chúng quan sát như vậy, triều đình không dám động thủ, hơn nữa chúng ta vẫn còn tấm khiên thịt người.” Tạ Thế An suy tư một hồi rồi nói: “Đi thôi, tới trước cổng thành.”
Mấy ngàn phủ binh vây quanh, phía trước là mấy trăm hài tử đứng thành hàng, biến thành một lá chắn.
“Vô sỉ!” Sở Hoằng Du siết chặt nắm tay: “Loại người tàn sát nhân mạng thế này mà cũng muốn làm hoàng đế sao, nằm mơ!”
“A!” Thành Vương ngồi trên đại mã, không chút hoang mang mở miệng: “Cũng đâu phải ta muốn làm hoàng đế, đều là do bá tánh muốn ta ngồi lên vị trí đó, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.”
“Người ngu xuẩn như ngươi mà cũng xứng sao!” Sở Hoằng Du lớn tiếng nói: “Ngươi có biết sở dĩ ngươi mất đi một bên tai chính là vì Tạ Thế An bên cạnh ngươi cắt tai của ngươi để lấy lòng Cung Hi Vương Sở Mặc không! Vậy mà ngươi lại đề bạt một người như vậy!”
Thành Vương ngây dại.
Khi trước hắn ta bị cắt mất một bên tai, tra xét hồi lâu lại tra ra là lão ngũ làm.
Tại sao lại...
“Điện hạ, hắn đang châm ngòi ly gián.” Tạ Thế An sắc mặt thong dong: “Nếu ta làm chuyện như vậy thật thì sao có thể quy phục điện hạ.”
Thành Vương cũng nghĩ vậy, quay đầu nhìn Sở Hoằng Du, cười lạnh nói: “Các ngươi chỉ có một chút thủ đoạn như vậy sao, còn gì nữa thì mau đem ra đi.”
Sở Hoằng Du tức giận đến bốc khói.
Vân Sơ đè tay hắn lại, ý bảo hắn khống chế cảm xúc.
Nàng giơ tay ra hiệu, ngay sau đó, Nguyên thái phi và người Nguyên gia được đưa lên tường thành.
“Thành Vương, ngươi chỉ bị kẻ gian mê hoặc, ai gia không trách ngươi, bây giờ ngươi vẫn còn đường lui.” Vân Sơ bình thản mở miệng: “Bây giờ ngươi để dân chúng rời đi, ta sẽ thả Nguyên thái phi và người Nguyên gia, cho các ngươi người một nhà đoàn tụ, cho ngươi làm một Vương gia tiêu dao tự tại. Nếu ngươi một hai mơ ước thứ không thuộc về mình, vậy thì ——”
Nàng nói đến đây thì không nói tiếp nhưng tất cả mọi người ở đó đều hiểu nàng có ý gì.
“Vương gia, đừng chấp mê bất ngộ nữa!” Nguyên đại nhân khóc lớn quát: “Mau nhận lỗi với Thái Hậu, ngươi bị người ta mê hoặc, Thái Hậu nhất định sẽ cho ngươi một cơ hội! Vương gia, quay đầu là bờ!”
Những người Nguyên gia cũng sôi nổi khuyên bảo.
Thành Vương gắt gao nắm chặt dây cương, hắn ta dời mắt nhìn Nguyên thái phi.
Hắn ta thấy Nguyên thái phi nhìn hắn ta lắc đầu, hắn ta hiểu mẫu phi muốn hắn ta nhận sai, xin tha tội...
“Điện hạ!” Tạ Thế An nghiêm khắc nói: “Điện hạ vất vả lắm mới tới được kinh thành, chỉ cách vị trí kia một bước nữa, lúc này từ bỏ thì sẽ trở thành thịt cá mặc người ta xâu xé! Xin điện hạ nghĩ kỹ!”
Một đám phụ tá đứng bên cạnh cũng sôi nổi khuyên nhủ: “Đúng vậy điện hạ, chúng ta đi đến bước này thật không dễ dàng, không thể vì một chút tư tình cá nhân mà từ bỏ nghiệp lớn...”
Thành Vương giận dữ hét: “Cái gì mà một chút tư tình cá nhân, đó là mẫu phi của ta, là mẫu phi thân sinh đích thân nuôi lớn ta!”
Tạ Thế An đè bả vai hắn ta: “Điện hạ hồ đồ! Ngài cho rằng lúc này tước vũ khí đầu hàng thì Thái Hậu sẽ buông tha ngài sao, ngài làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, có thể sống sót được sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận