Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 375 -

Vừa nghe Liễu Thiên Thiên nói, Vân Trạch đã không nhịn được cười, mở miệng nói: “Thiên Thiên, nàng quá ngây thơ rồi... Cho dù tối hôm đó Bình Tây Vương mơ màng hồ đồ làm ra những chuyện không nên làm, nhưng sau đó hắn cũng nguyện ý nuôi nấng hai đứa nhỏ, bây giờ cũng tùy tiện cho hài tử chung đụng với Sơ nhi, tình cảm mẫu tử càng sâu đậm thì càng có lợi cho hắn... Hắn biết rất rõ những chuyện ác bản thân đang làm, từng bước ép Vân gia leo lên thuyền của hắn.”
“Ta cảm giác Bình Tây Vương không phải là người như vậy.” Liễu Thiên Thiên đỡ bụng ngồi xuống: “Lần trước Sơ nhi bị thương trở về Vân gia, Bình Tây Vương từng tới thăm mấy lần, ta nhìn ra Bình Tây Vương thật sự có cảm tình với Sơ nhi.”
“Sơ nhi là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, có nam nhân nào mà không có cảm tình với Sơ nhi, trong lòng tên súc sinh như Tạ Cảnh Ngọc cũng có một vị trí nhỏ cho Sơ nhi mà.” Vân Trạch đỡ bả vai thê tử: “Nàng đang mang thai, trong lòng tràn ngập mẫu tính nên nhìn ai cũng sẽ nhìn theo hướng tốt, không trách nàng được.”
Liễu Thiên Thiên nhăn mày: “Vậy sao?”
“Thật ra ——” nàng ấy do dự một lúc rồi mở miệng: “Nếu muốn khiến hài tử quay về mà không làm tổn thương bọn nó thì có một biện pháp rất đơn giản.”
Vân Sơ lập tức hỏi dồn: “Đại tẩu, mau nói đi.”
“Là...” Nàng ấy thở dài: “Bây giờ muội là quả phụ, tuy quả phụ tái giá là chuyện khác người triều ta cũng không ban lệnh cấm, nếu muội gả qua đó, trở thành Bình Tây Vương phi thì mọi việc sẽ được giải quyết dễ dàng.”
Vân Sơ vô cùng kinh ngạc, nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này...
Vân Trạch lập tức phủ quyết: “Nếu Vân gia gả nữ nhi vào vương phủ thì chứng tỏ Vân gia đã thuộc về đảng phái của Bình Tây Vương, chẳng phải đúng như ý đồ của hắn rồi sao, hắn hại Sơ nhi thảm như vậy, Vân gia còn phải giúp hắn trèo lên vị trí kia sao, chuyện này đối với Vân gia và Sơ nhi mà nói chính là nhục nhã bằng trời.”
Liễu Thiên Thiên không nói nữa.
Chuyện liên quan tới Vân Sơ, nàng ấy còn có thể đưa ra một số ý kiến, nhưng một khi đã nói tới chuyện đoạt đích trên triều thì một nữ nhân như nàng ấy không có chỗ lên tiếng nữa.
Nàng ấy đổi đề tài: “Dùng cơm trước đi.”
Đoàn người đi đến phòng khách dùng cơm.
Lâm thị đã sớm chờ ở đó, bà ấy nhìn Vân Sơ nói: “Sơ nhi, hay là con dọn về nhà ở đi.”
Vân Sơ cười mở miệng: “Con có mua một viện tử ở ngõ Ngọc Lâm phía sau phủ đệ của Vân gia, sau khi con rời khỏi Tạ gia thì sẽ tới đó ở, ngày ngày về nhà cọ cơm, nương đừng chê con phiền là được.”
“Con nha, nhiều bạc đến nỗi không biết tiêu vào đâu sao.” Lâm thị không tán đồng: “Từ khi con xuất các, sân viện của con vẫn luôn được giữ gìn, lãng phí số bạc đó làm gì?”
Vân Sơ không tranh cãi chuyện này, vui vẻ dùng cơm.
Cả nhà dùng bữa xong thì hạ nhân đến báo: “Bình Tây Vương đến, đã tới viện của lão tướng quân.”
Vân Trạch lập tức trầm mặc: “Hắn tìm tổ phụ làm gì?”
Hắn đứng dậy đi tới viện tử của Vân lão tướng quân.
“Đại ca con có chuyện gì vậy?” Lâm thị hoảng sợ: “Sao nhìn nó cứ như muốn đi đánh nhau với Bình Tây Vương thế, ta đi xem thử.”
Vân Sơ cũng lo lắng đại ca thiếu kiên nhẫn sẽ khiến chuyện này bại lộ.
Nàng nhanh chóng đứng dậy đi cùng Lâm thị.
Còn chưa vào sân viện của lão tướng quân, Vân Sơ đã nghe được tiếng cười sang sảng.
“Bình Tây Vương, tiểu tử ngươi thật không tồi!” Vân lão tướng quân vỗ vai Sở Dực: “Hãn phỉ hung hăng nhất Giang Nam chiếm cứ Đông Sơn hơn hai mươi năm, không ngờ lại bị ngươi thu phục chỉ trong một chiêu, hơn nữa còn không mất một binh một tốt, diệu, thật sự là diệu thay.”
“Ta là vãn bối, lão tướng quân gọi tên của ta là được.” Sở Dực vô cùng khiêm tốn: “Ta tới đây là muốn thỉnh giáo lão tướng quân kinh nghiệm chiến đấu trong rừng phong hơn ba mươi năm trước, nghe nói lúc ấy lão tướng quân dùng hai ngàn binh mã đánh lui ba mươi ngàn kỵ binh của kẻ địch, đoạt lại thành trì thất thủ, không biết lão tướng quân đã dùng kế sách gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận