Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 491 -

Tiếng đập cửa ầm ầm vang lên.
Gương mặt Thính Vũ nháy mắt trở nên trắng bệch, nàng ta run rẩy nói: “Thái thái, đại thiếu gia, không được mở cửa, cầu xin các ngươi kéo dài cho ta một chút thời gian, ta không thể để bọn họ bắt về.”
Mấy ngày nàng ta ở Hồ gia thật chẳng khác gì rơi vào địa ngục, sống không bằng chết.
Nếu cứ tiếp tục ở lại Hồ gia, sớm muộn gì nàng ta cũng phải bỏ mạng ở đó.
Hơn nữa nàng ta là một di nương đào tẩu, nếu đào tẩu bị bắt về thì đương gia chủ mẫu sẽ có quyền xử tử.
Nàng ta không thể chết được, Doãn ca nhi còn nhỏ như vậy mà.
Tạ Thế An lắc đầu: “Vũ di nương, đây là chính là con đường mà ngươi lựa chọn, không ai giúp ngươi được, ngươi phải tự mình đối mặt.”
“Đúng vậy.” Nguyên thị khuyên nhủ: “Ngươi bây giờ đã là di nương của Hồ gia, không nên qua lại dính dáng tới Tạ gia nữa, Tạ gia chúng ta bây giờ đã thành ra thế này, thật sự không thể đắc tội bất kỳ kẻ nào nữa, nếu Hồ gia ra tay gây phiền toái thì Tạ gia cũng xong đời. Vũ di nương, xem như ngươi thương xót cô nhi quả phụ Tạ gia bọn ta đi.”
Thính Vũ quỳ thụp xuống đất: “Thái thái cũng thương xót cho ta đi, ta bị Tạ Thế An ép buộc bò lên giường Hồ đại nhân, trước nay ta chưa từng nghĩ đến chuyện rời khỏi Tạ gia... Chuyện đã ra nông nỗi này, ta cũng không trách ai cả, cũng không muốn liên lụy Tạ gia, cho ta mang Doãn ca nhi đi đi, ta và Doãn ca nhi rời đi từ cửa sau, Hồ gia sẽ không biết...”
Nguyên thị quay đầu đi chỗ khác, thở dài.
Bọn họ đã nhận bạc của Hồ gia, bây giờ lại giấu người của Hồ gia, thật không thể nào nói nổi mà...
Tạ Thế An cất bước đi về phía cửa lớn.
Thính Vũ ôm chặt đùi Tạ Thế An: “Đại thiếu gia, tất cả bạc của ta đều là của ngươi, ngươi muốn cái gì ta cũng cho, ngươi thương xót Doãn ca nhi được không, cho mẫu tử bọn ta một con đường sống được không?”
Nàng ta đang khóc lóc thì Tạ Thế Doãn chạy tới.
Nó há mồm cắn vào eo Tạ Thế An: “Đại ca, ta chán ghét ngươi, không được bắt nạt di nương của ta!”
Tạ Thế An cảm thấy bên hông tê rần, trong ánh mắt ngập tràn lệ khí.
Hắn ta đưa tay đẩy Tạ Thế Doãn sang một bên: “Đây là tự di nương ngươi lựa chọn, nàng ta phải tự gánh hậu quả.”
Hắn ta nhanh chóng bước tới mở cửa lớn Tạ gia.
Ngoài cửa là bốn bà tử thô to và bốn gia đinh, bọn họ cùng ùa vào trong, cánh cửa đóng lại.
Thính Vũ hoảng sợ nhìn cửa lớn dần dần khép lại, nàng ta không thể nào chạy thoát.
Tám người vừa bước vào đã nhìn nàng ta chằm chằm, nàng ta theo bản năng bảo vệ hài tử sau lưng mình.
“Hay cho Vũ di nương, dám chạy trốn!” Bà tử dẫn đầu lạnh lùng nói: “Luật pháp triều ta đã viết rõ, tiện thiếp và nô tài tự tiện bỏ trốn cũng giống như đào binh trên chiến trường, có thể xử tử ngay lập tức! Người đâu!”
Đương gia chủ mẫu không có quyền quyết định sinh tử của lương thiếp được nạp chính thức, nhưng loại tiện thiếp tự đưa tới cửa, còn có cả khế bán mình thế này, muốn đánh muốn giết cũng là chuyện rất dễ dàng.
Nguyên thị khiếp sợ, bà ta cho rằng Hồ gia chỉ tới bắt người về, hoàn toàn không ngờ tới bọn họ lại muốn ép chết một mạng người!
Bà ta vội vàng nói: “Các ngươi hiểu lầm, Vũ di nương chỉ về thăm hài tử, không phải bỏ trốn...”
“Hài tử?” Bà tử kia bật cười: “Có hài tử mà còn dám bò lên giường đại nhân nhà ta, thật là thứ dâm phụ, phu nhân ta thấy ngươi đáng thương nên cho ngươi làm di nương, thế mà ngươi còn nhớ tới hài tử trước đây, tự tiện đào tẩu, tiện phụ như ngươi có sống trên đời thì cũng chỉ mất mặt thêm thôi! Khiến Tạ gia mất mặt cũng thôi đi, còn vứt hết thể diện của Hồ gia, đánh chết ngươi cho rảnh nợ!”
Bà tử nói xong thì nhẹ nhàng vỗ tay.
Bốn gã gia đinh tiến lên bao vây Thính Vũ và Tạ Thế Doãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận