Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 618 -

Hoàng đế nghe thấy tiếng động, tức khắc buông người trong lòng ra.
Quốc công phu nhân trầm mặc đi về phía bồn hoa, sau đó giơ tay hung hăng tát xuống.
“Dám cả gan rình coi Hoàng Thượng, quả thực là chán sống!”
Mặt Phương Tâm Nghiên lập tức cảm nhận được cơn đau nóng rát.
Đầu gối nàng ta mềm nhũn quỳ xuống đất, theo bản năng dùng tay bảo vệ bụng mình.
“Hoàng, Hoàng Thượng...” Nàng ta ngẩng mặt: “Là, là thiếp thân!”
Hoàng đế nhận ra đây là ấu nữ Phương gia, cũng chính là trắc phi của Thái Tử.
Gương mặt ông ta như được phủ một lớp băng, hàn khí bao trùm đỉnh đầu của Phương Tâm Nghiên khiến nàng ta run bần bật.
Nàng ta đã phát hiện được bí mật lớn như vậy, không biết Hoàng Thượng sẽ xử lý nàng ta thế nào...
“Thiếp... thiếp không nhìn thấy gì cả, cũng không nghe thấy gì cả.” Phương Tâm Nghiên nằm liệt dưới đất, run rẩy mở lời.
Hoàng đế nắn vuốt ngón tay: “Mấy năm nay, chỉ cần là người biết được bí mật này thì chưa từng có cơ hội nhìn thấy mặt trời ngày mai.”
Quốc công phu nhân rũ mắt.
Lúc trước bà ta và hoàng đế tằng tịu với nhau đã bị một ma ma bắt gặp, ngày hôm sau ma ma đó đã chết trong phòng của mình.
Sau đó cũng có một tiểu thư thế gia bắt gặp bọn họ, ngày hôm sau tiểu thư kia bắt đầu đổ bệnh, triền miên giường bệnh ít lâu rồi cũng hương tiêu ngọc vẫn.
Còn một lần khác, bọn họ không cẩn thận bị một đại thần Tam phẩm bắt quả tang, đại thần kia sau đó liên tiếp phạm sai lầm, bị cách chức quan, sung quân tới nơi xa xôi hẻo lánh, chết trên đường đi...
Cho dù là Cao công công được Hoàng Thượng tín nhiệm nhất thì cũng không biết mối quan hệ cụ thể giữa bà ta và Hoàng Thượng.
“Hoàng Thượng, thiếp thân thật sự chưa thấy gì cả, cái gì cũng không biết...”
Phương Tâm Nghiên quả thực không ngờ Hoàng Thượng lại muốn giết nàng ta.
Nàng ta sợ tới mức bụng đột nhiên co rút, cơn đau khiến nàng ta không nhịn được lăn lộn dưới đất, lăn đến bên chân Quốc công phu nhân.
“Nàng ta có thai.” Quốc công phu nhân chậm rãi mở miệng: “Là hài tử của Thái Tử, là tôn nhi của Nhị Lang, Nhị Lang nhẫn tâm giết nàng ta sao?”
Hoàng đế quay đầu nhìn bà ta: “Tĩnh Xu, nàng vẫn cứ lương thiện như vậy.”
Quốc công phu nhân mím môi: “Có lẽ là lớn tuổi rồi nên mềm lòng, nếu nàng ta đã nói không biết gì thì Nhị Lang tha cho nàng ta đi.”
Lông mi dài che lấp cảm giác trong mắt bà ta.
Bà ta phải ở trong bóng tối qua lại với Hoàng Thượng hơn hai mươi năm...
Bà ta cũng muốn giống như Hoàng Hậu, quang minh chính đại ở bên cạnh Hoàng Thượng...
Bà ta cũng muốn giống như Vân Sơ của phủ Bình Tây Vương, được mọi người hâm mộ và chúc phúc...
Lúc trước bà ta không dám nghĩ tới chuyện này là vì bà ta từng gả chồng, trượng phu của bà ta đã chết, bà ta cũng đã lớn tuổi.
Nhưng Vân Sơ có thể gả cho Sở Dực thì tại sao bà ta lại không thể?
Hoàng đế cúi đầu nhìn Phương Tâm Nghiên đang cuộn người nằm dưới chân, lạnh lùng nói: “Nếu bên ngoài truyền ra lời đồn đãi gì thì ngươi cũng biết hậu quả chứ?”
“Biết, biết!” Phương Tâm Nghiên gật đầu như đảo tỏi, gương mặt trắng bệch: “Thiếp thân... lui, lui trước.”
Nàng ta vừa lăn vừa bò rời khỏi chỗ đó, vừa ra bên ngoài đã nhìn thấy tỳ nữ của mình.
Tỳ nữ kia không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng có thể nghe được loáng thoáng, không biết chủ tử nhà mình vì sao lại chọc giận Thánh Thượng.
Tỳ nữ vội vàng đỡ Phương Tâm Nghiên dậy, thất thanh hô lên: “Máu... trắc phi ra máu...”
Phương Tâm Nghiên vốn đã bị dọa mất hồn, vừa cúi đầu đã nhìn thấy váy mình nhiễm một màu đỏ tươi, nàng ta chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, ngã lên người nha hoàn.
Nha hoàn kinh hoảng vội vàng gọi người tới giúp đỡ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận