Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 594 -

Thái Tử Phi hít sâu một hơi.
Từ ngày đầu tiên gả cho Thái Tử thì nàng ta đã biết Thái Tử rất giống đương kim thánh thượng, yêu thích cái đẹp.
Nhưng tiện nô trước mặt này cả người toàn là máu, không hề có chút nhan sắc nào, nàng ta không rõ tại sao Thái Tử lại làm như vậy.
Thôi vậy, nếu không có tiện nô này thì cũng sẽ có nữ tử khác, nàng ta cũng lười quản nhiều.
Thái Tử Phi phất tay áo rời đi.
Thái Tử đỡ Tạ Phinh dậy: “Cánh tay ngươi bị thương, mau nằm xuống để thái y trị thương cho ngươi.”
Tạ Phinh ra vẻ thấp thỏm lo âu: “Không, nô tỳ có tội, tội đáng chết vạn lần, xin Thái Tử điện hạ...”
“Ngươi là ân nhân cứu mạng của cô.” Thái Tử ấn nàng ta lên giường: “Ngươi tên là gì?”
“Nô tỳ tên Linh Lung.”
Tạ Phinh rũ mi, che giấu cảm xúc trong đáy mắt.
Linh Lung chính là hảo bằng hữu đầu tiên nàng ta kết giao lúc mới tới hoàng lăng, là Linh Lung nói cho nàng ta biết có thể đến tìm lão thái phi trợ giúp nên nàng ta mới tìm được nơi trú thân.
Hơn một năm trước người của hoàng lăng đã bắt được một con hổ, chăn nuôi hổ đã trở thành công việc của Linh Lung.
Nàng ta thường xuyên đi tìm Linh Lung nên biết rõ bản tính của lão hổ kia, cũng biết lão hổ sợ cái gì, còn biết Linh Lung đặt chìa khóa lồng sắt ở đâu.
Đêm đó, khi Linh Lung đang ngủ say thì đã bị nàng ta dùng gối ấn lên mặt, ngạt thở mà chết, thi thể bị nàng ta ném xuống lòng sông bao quanh hoàng lăng...
“Linh Lung, thực xin lỗi...” Tạ Phinh âm thầm tự nhủ: “Nếu có lựa chọn thứ hai thì ta sẽ không hại đến tính mạng của ngươi, thực xin lỗi...”
Đêm nay dài dằng dặc.
Trời còn chưa sáng thì Vân Sơ đã tỉnh, nàng đánh thức hai đứa nhỏ dậy thay xiêm y, sáng hôm nay sẽ tiến hành nghi thức nhập táng cuối cùng, buổi chiều là có thể hồi kinh.
Tiếng khóc bi thống vang vọng khắp hoàng lăng.
Huyết mạch hoàng thất vẫn giống như ngày hôm qua, quỳ xuống dập đầu, Lễ bộ đọc điếu văn, hoàng đế cùng Sở Thụy đứng ở hàng đầu tiên đọc theo.
Nghi thức này kéo dài hơn một canh giờ, cuối cùng cũng kết thúc.
Hai tiểu thái giám đỡ Sở Thụy đứng lên, Sở Thụy đột nhiên ho khan kịch liệt, máu tươi tràn ra khóe miệng, nhỏ xuống nền ngọc thạch trắng tinh.
Hắn cố gắng nói một hơi: “Hoàng thúc, sau này Thụy nhi sẽ không về kinh nữa, xin bái biệt từ đây.”
Hai mắt hoàng đế tối sầm: “Lý thái y, lại đây xem mạch cho Thụy nhi.”
Lý thái y bước lên bắt mạch cho Sở Thụy, sau một hồi mới nói: “Thụy điện hạ thân thể thiếu hụt, cần phải tĩnh dưỡng nhiều hơn...”
Hoàng đế chậm rãi hỏi: “Có nguy hiểm tới tính mạng không?”
Theo ông ta biết, ít nhất là ba tháng nay, Sở Thụy đã không còn dùng máu đầu tim nữa, vốn đã phải mất mạng từ lâu nhưng lại có thể sống đến bây giờ.
Từ đó càng chứng minh được việc Kỳ quốc sư chính là một tên phế vật, vì một câu xàm ngôn mà hại chết bao nhiêu thiếu nữ.
Lý thái y cúi đầu nói: “Cái này vi thần cũng không nói rõ được.”
Ông ấy không tra được chứng bệnh cụ thể của Sở Thụy, quả thật không dám vọng ngôn.
Hoàng đế nhàn nhạt mở miệng: “Hiện giờ trẫm chính là người thân cận nhất của ngươi, để ngươi rời kinh một mình trẫm cũng không yên tâm, trẫm sẽ cho người sắp xếp một biệt viện trong kinh thành cho ngươi, ngươi cứ yên tâm dưỡng bệnh.”
Sở Thụy cười khổ.
Hắn là một người đã bước một chân xuống mồ mà Hoàng Thượng còn muốn sai người giám thị hắn.
Hắn không biết đời này đến khi nào bản thân mới được tự do.
Bạn cần đăng nhập để bình luận