Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 295 -

Tạ gia ngoài chuyện Tạ Thế An vào Quốc Tử Giám thì còn một chuyện lớn khác, đó là ngày Tạ Phinh xuất giá.
Hơn hai tháng trước, hoàng thượng đã hạ chỉ tứ hôn cho An Tĩnh Vương và Tạ Phinh, hôn lễ cũng diễn ra vào tháng chính, mắt thấy đã sắp đến ngày đại hôn.
Trong khoảng thời gian này, Tạ gia xảy ra nhiều chuyện kohong hay như vậy, chỉ có thể trông cậy vào ngày đại hôn này trở mình lấy lại mặt mũi, bởi vậy, Tạ Trung Thành và Nguyên thị đều rất coi trọng.
Lúc Vân Sơ đang bận rộn thì gã hầu bên cạnh Tạ Trung Thành đã đưa danh sách khách mời do ông ta tự viết ra đến Sanh Cư.
Vân Sơ nhận lấy nhìn thoáng qua, ấn đường lập tức nhăn lại.
Tạ Trung Thành viết tên cha nàng vào trong sách thì thôi đi, đến cả thủ hạ của cha nàng, mười mấy võ tướng Tam phẩm tới Nhất phẩm đều có tên.
Nàng chấp bút gạch bỏ hết những tên này.
Gã hầu kia khựng lại nhưng lại không dám nói lời nào, chỉ đành cầm danh sách trở về, chỉ một lúc sau đã thấy Tạ Trung Thành và Nguyên thị tìm tới.
“Sơ nhi.” Nguyên thị nói thẳng vào vấn đề: “Sao con lại gạch hết tên những vị khách này?”
Vân Sơ nhướng mắt: “Những người này không có lui tới với Tạ gia, sao mẫu thân và cha chồng lại nghĩ muốn mời những người này tới uống rượu mừng?”
Tạ Trung Thành ra vẻ đương nhiên: “Những võ tướng này đều là bằng hữu của Vân đại tướng quân, cha ngươi tới Tạ gia tham dự đại hôn, những người này tới uống rượu cùng cha ngươi, miễn cho cha ngươi lạc lõng ở Tạ gia.”
Vân Sơ rũ môi.
Người cha chồng này của nàng thật là biết cách giúp Tạ gia lấy thể diện.
Nàng lạnh lùng mở miệng: “Ngày mai cha ta rời kinh, sẽ không tới uống rượu mừng, cha chồng cũng đừng phí tâm.”
“Ngày mai là đi rồi?” Tạ Trung Thành kinh ngạc: “Mấy ngày nữa là đại hôn của Phinh tỷ nhi, ông ấy là ngoại công sao không chờ thêm mấy ngày nữa, uống rượu mừng của ngoại tôn nữ rồi đi không được à?”
Nghe vậy, Nguyên thị lập tức kéo tay áo trượng phu.
Phinh tỷ nhi căn bản không phải nữ nhi thân sinh của Sơ nhi, chẳng có một chút quan hệ huyết thống nào với Vân gia, Vân đại tướng quân nhà người ta dựa vào đâu mà ở lại kinh thành thêm mấy ngày vì một ngoại tôn nữ chẳng có máu mủ ruột rà?
Ban đầu không biết Phinh tỷ nhi là Hạ di nương sinh, Vân Sơ thật lòng đối đãi cũng không sao.
Nhưng hiện tại...
Ba hài tử đều là Hạ thị sinh ra ——
Duy ca nhi ra những chuyện như vậy, cả kinh thành đều biết.
An ca nhi... vậy mà lại đặt một chậu hoa trong phòng phụ thân mình, khiến phụ thân đoạn tử tuyệt tôn.
Phinh tỷ nhi... cũng không biết ngày sau sẽ làm ra chuyện gì.
Mấy hài tử của Hạ thị, đứa này lại càng đáng sợ hơn đứa kia, nếu bà ta là Vân Sơ thì cũng không dám nuôi dưỡng đám hài tử này nữa.
“Sơ nhi, ý của cha chồng con là cha con vất vả lắm mới về kinh thành một lần, hy vọng hai nhà Tạ Vân qua lại nhiều hơn một chút.” Nguyên thị cười hoà giải: “Cha con rời kinh hẳn là do có công vụ trên người, không biết khi nào thì khởi hành, ta bảo Cảnh Ngọc cùng con đến tiễn đưa.”
Vân Sơ mở miệng: “Thân thể phu quân không khỏe, đừng đi thì hơn, một mình ta đưa tiễn cũng không sao, cha ta sẽ không để ý.”
Nguyên thị chỉ đành thở dài: “Vậy được rồi.”
Ra khỏi viện của Vân Sơ, Tạ Trung Thành phất tay áo rời đi, Nguyên thị tiếp tục thở dài, đến viện của Tạ Phinh.
Giá y của Tạ Phinh đã thêu xong, hiện tại đang thêu khăn voan đỏ, nàng ta lớn lên bên cạnh Hạ thị, cũng học được vài phần bản lĩnh của Hạ thị, khăn voan đỏ trông vô cùng đẹp mắt.
Thấy Nguyên thị vào cửa, nàng ta đứng lên nói: “Sao tổ mẫu lại tới đây?”
“Ta chuẩn bị cho con một ít bạc phòng thân.” Nguyên thị lấy một tờ ngân phiếu trong tay áo ra: “Đến phủ An Tĩnh Vương sẽ có rất nhiều thứ cần dùng bạc, ở đây có hai ngàn lượng bạc, không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để giải quyết những chuyện lửa sém lông mày, giữ cho cẩn thận.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận