Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 588 -

Bên đó có một con sông đã khô cạn, dưới lòng sông có rất nhiều đá cuội nhỏ, đủ loại màu sắc, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mấy tiểu cô nương.
“Trường Sinh, ngươi xem có thích cái này không?” Trưởng nữ của Thái Tử rất quan tâm Trường Sinh, cầm một viên đá xanh lục đưa qua: “Cho ngươi cái này.”
Vân Sơ biết Trường Sinh không thích màu xanh lục.
Nàng muốn nhìn thử xem Trường Sinh sẽ từ chối thế nào nhưng lại thấy Trường Sinh gật đầu: “Thích, tạ tỷ tỷ.”
Con bé cẩn thận cầm lấy viên đá.
Trong lòng Vân Sơ có chút chua xót.
Đây là lần đầu tiên người ngoài tặng lễ vật cho Trường Sinh, cho dù tiểu cô nương không thích thì cũng vô cùng quý trọng nhận lấy.
Đây là một khởi đầu tốt.
Nàng cười nói: “Trường Sinh, chúng ta cũng tìm mấy viên đá xinh đẹp cho mấy vị tỷ tỷ được không?”
Sở Trường Sinh sáng mắt gật đầu.
Ân phi ngồi ở đằng xa thấy một màn như vậy thì vui mừng gật gù.
Bà ấy càng thêm chắc chắn Vân Sơ thật lòng yêu thương hài tử, Trường Sinh càng ngày càng tốt lên, đa phần là nhờ Vân Sơ.
Ân phi đứng lên, rời tiệc đi đến bên cạnh Vân Sơ: “Ta thấy con còn chưa ăn được mấy miếng, đói bụng cả ngày rồi, không thể không ăn gì, con đi dùng bữa đi, để ta trông chừng Trường Sinh.”
Lúc vào bàn, bà ấy nhìn thấy Vân Sơ chỉ lo đút thức ăn cho Trường Sinh, Trường Sinh vừa ăn no đã đứng dậy đi chơi, Vân Sơ thật sự chưa ăn được chút nào.
Nếu Vân Sơ thật lòng với hài tử thì mẹ chồng như bà ấy cũng nên thật dạ đối đãi nàng.
Vân Sơ gật đầu: “Vậy làm phiền mẫu phi.”
Nàng biết lúc nàng chưa xuất hiện, trong những trường hợp thế này, Ân phi luôn là người chăm sóc Trường Sinh, nàng không có gì phải bận tâm.
Nàng trở về chỗ ngồi tiếp tục dùng bữa.
Mệt mỏi một ngày nên cũng chẳng thèm ăn, nhưng nàng biết phải ăn một ít, bởi vì sáng mai còn phải tiếp tục quỳ, không ăn thì thân thể sẽ không chịu nổi.
Đang ăn dở thì nàng lại nghe thấy tiếng khóc.
Nàng đột nhiên khựng lại, lập tức đứng lên, là Trường Sinh khóc.
Nàng quăng đũa đi đến chỗ bờ sông, lại phát hiện bọn nhỏ đã không còn ở đó nữa mà đã đi đến chỗ rừng hoa.
Giữa trời chiều, ba nữ nhi của Thái Tử Phi và trưởng nữ của Cung Hi Vương đang bao vây Trường Sinh.
Trường Sinh lớn tiếng khóc, sau đó lại nhìn chằm chằm thứ nữ của Thái Tử, thứ nữ dùng sức đẩy, Trường Sinh ngã ngửa ra sau.
Vân Sơ cũng không biết bản thân có thể chạy nhanh như vậy, tức khắc đưa tay ôm được Trường Sinh.
Nếu nàng chậm một chút thì gáy của Trường Sinh sẽ đập vào đá, nàng cũng không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.
“Có chuyện gì?”
Vân Sơ tức giận, trầm giọng hỏi.
“Chỉ là hài tử cãi nhau thôi mà.” Thái Tử Phi cùng Cung Hi Vương phi khoan thai tới muộn: “Nào có hài tử không ầm ĩ.”
“Bốn đứa lớn bắt nạt một đứa nhỏ, đây không phải là ầm ĩ, đây là ức hiếp.” Vân Sơ dừng một chút rồi nói tiếp: “Ta muốn biết nguyên nhân?”
Thứ nữ của Thái Tử lập tức trốn ra phía sau Thái Tử Phi.
Thái Tử trưởng nữ mở miệng nói: “Không có gì, chỉ là bọn họ muốn đoạt viên đá này để đưa cho Trường Sinh muội muội.”
Trường Sinh không nhận viên đá, khóc lóc nói: “Mặt hồng ngọc... bị nàng lấy mất rồi...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận