Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 186 -

Xe ngựa chậm rãi đi về phía kinh thành, sau khi vào thành, người qua kẻ lại đông đúc nên tốc độ của xe ngựa cũng chậm đi rất nhiều.
Lúc này, đột nhiên có một âm thanh từ bên ngoài vọng vào.
“Người trên xe là Tạ phu nhân sao?”
Vu Khoa đánh xe mở miệng nói: “Phu nhân, là Tuyên Võ hầu.”
Trước khi Vu Khoa mở miệng thì Vân Sơ đã nhận ra giọng của Tuyên Võ hầu.
Hôm ở phủ Tuyên Võ hầu, từng lời nam nhân này nói vẫn còn văng vẳng bên tai nàng, mà nàng đã tặng cho hắn ta một cái tát.
Thính Sương có chút lo lắng đè tay Vân Sơ, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, để nô tỳ xuống xử lý.”
Vân Sơ lắc đầu, đã nhiều ngày như vậy, cơn giận của Tuyên Võ hầu hẳn đã tiêu đi không ít.
Nếu nàng tránh mặt thì người này chắc chắn sẽ nghĩ cách khiến nàng không thể không tới hầu phủ, đến lúc đó sẽ càng khó coi hơn.
Bây giờ đang ở trên đường lớn, lắm người qua kẻ lại, chắc Tuyên Võ hầu cũng không dám làm gì.
Huống hồ nàng vẫn cảm giác dường như Tuyên Võ hầu biết được một số chuyện mà nàng không biết...
Nàng vén rèm xa, đỡ tay Thính Sương bước xuống, rũ mi nói: “Bái kiến hầu gia, hầu gia có chuyện gì à?”
Tần Minh Hằng cưỡi một con hãn huyết bảo mã, vô tình trông thấy xe ngựa của Tạ gia nên mới thử thăm dò một tiếng, không nghĩ lại gặp được nàng thật.
Đầu lưỡi của hắn ta đẩy đẩy má trong, bạt tai mấy hôm trước đã khiến hắn ta không thượng triều tận năm ngày.
Hắn ta xuống ngựa, bước lên hai bước, lập tức ngửi được một mùi hương không giống người bình thường.
Hắn ta tham lam hít hà mùi hương này.
Vân Sơ chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, người này còn ghê tởm hơn tưởng tượng của nàng.
Thính Phong và Thính Sương một trái một phải che chắn Vân Sơ ở phía sau, ngăn cách tầm mắt của Tần Minh Hằng.
“Tạ phu nhân có nhớ những lời ta đã nói ngày hôm đó không?” Tần Minh Hằng cười cười: “Hai thi thể được ngươi an táng kia thật sự là hài tử của ngươi sao?”
Vân Sơ nắm chặt nắm tay.
Tới rồi, chính là cảm giác này, Tần Minh Hằng hình như biết được rất nhiều chuyện.
Nàng biết không nên để bản thân rơi vào mê trận mà hắn ta bày ra nhưng chỉ cần là chuyện liên quan tới hai đứa nhỏ là lại khiến nàng không giữ được bình tĩnh.
Nàng nháy mắt ra hiệu, Thính Sương và Thính Phong lập tức lui ra sau, nàng ngẩng đầu nhìn người trước mặt: “Hầu gia cũng biết bản thân đã nói một lần, bây giờ là lần thứ hai, quá tam ba bận, hầu gia muốn nói cái gì?”
“Ngươi bước tới vài bước.” Tần Minh Hằng si ngốc nhìn nàng: “Ngươi lại đây thì ta sẽ nói cho ngươi biết mọi chuyện.”
Vân Sơ lạnh lùng nhìn hắn ta.
Xem ra nàng phải nghĩ cách cạy miệng hắn ta rồi.
“Nếu hầu gia không có việc gì thì ta cáo từ trước đây.”
Nàng xoay người muốn đi.
“Chờ một chút.” Tần Minh Hằng chủ động tiến lên hai bước: “Vân Sơ, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết hai thi thể đang được chôn ở Vân gia căn bản không phải là hài tử của ngươi, nếu ngươi muốn biết nhiều hơn thì chủ động tới phủ Tuyên Võ hầu tìm ta, ta sẽ nói tất cả mọi chuyện cho ngươi biết.”
Đồng tử Vân Sơ co rút kịch liệt.
Nàng không muốn tin tưởng người này nhưng sự thật đã nói cho nàng biết Tạ Cảnh Ngọc thật sự có thể làm ra chuyện trái với cương thường đạo lý này.
Hơn nữa, hôm đi tìm hài cốt của hài tử, nàng quá mức thống khổ, bây giờ ngẫm lại, chuyện này có quá nhiều chỗ sơ hở.
Vân Sơ cụp mắt, che giấu tất cả cảm xúc.
Lần nữa ngẩng đầu, gương mặt vẫn là vẻ bình thản không gợn sóng: “Mong hầu gia đừng lấy chuyện hài tử ra ép buộc...”
Lời còn chưa nói xong thì bên cạnh nàng đã nhiều thêm một thân ảnh, ngay sau đó, cổ tay nàng bị người ta túm lấy, nàng bị kéo về phía sau, không cần nhìn cũng biết người tới là Tạ Cảnh Ngọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận