Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 661 -

Trong phòng có đốt bếp than.
Nhóm nha hoàn đã chuẩn bị nồi lẩu và đồ nhúng lẩu đầy trên bàn, cốt lẩu chính là nước hầm thịt dê, tiếng nước sôi lên ùng ục, mùi hương lan tỏa khắp nơi.
Đã nói là sẽ cùng nhau ăn lẩu mà bây giờ Sở Dực còn chưa tới.
Vân Sơ còn chưa mở miệng dò hỏi thì Lộ Vi đứng bên cạnh đã lên tiếng: “Vương phi, Vương gia bị công chúa Khánh Hoa giữ chân ở thư phòng.”
Lộ Vi là nha hoàn nhị đẳng được nàng đề bạt lên làm đại nha hoàn kể từ khi Thính Tuyết xuất giá, tính tình trầm ổn, làm việc chu đáo chặt chẽ, khi trước chính là trợ thủ đắc lực của Thính Tuyết, bây giờ vừa vặn có thể thay thế vị trí của Thính Tuyết.
Cảm xúc trên mặt Vân Sơ không hề thay đổi, nàng quay đầu nhìn hai đứa nhỏ đang mỏi mắt chờ trông nhìn chằm chằm nồi nước lẩu, nước miếng cũng sắp chảy ra tới nơi rồi.
Nàng không khỏi bật cười: “Phụ vương các con tới trễ một chút, chúng ta cứ ăn trước vậy.”
Nàng bảo nha hoàn múc cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một chén canh thịt dê rồi bắt đầu nhúng rau dưa.
Mẫu tử bọn họ vừa ăn được một miếng thì mành che của noãn các cũng bị nhấc lên, ngoài cửa truyền đến tiếng nha hoàn hành lễ, Sở Dực cũng nhanh chóng bước vào trong.
Nha hoàn vội vàng múc cho hắn một chén canh thịt dê.
Vân Sơ nhìn ra có vẻ tâm trạng của hắn không tồi.
Chẳng lẽ nàng nghĩ sai rồi sao, công chúa Khánh Hoa không đến tìm hắn châm ngòi cáo trạng?
“Nhìn ta làm gì?” Sở Dực nhoẻn miệng cười: “Ta có hỏi đại phu rồi, thai phụ có thể ăn thịt dê nhưng không được ăn quá nhiều.”
Đây không phải lần đầu Vân Sơ mang thai nên đương nhiên biết những chuyện này, hơn nữa vì lần mang thai đầu tiên xảy ra sự cố nên lần này nàng vô cùng cẩn thận, trong lòng nàng hiểu rất rõ cái gì không thể ăn, cái gì có thể ăn, có thể ăn nhiều hay ít, cho dù nàng nhất thời sơ sót thì nha hoàn bên cạnh cũng nhớ rất kỹ.
Hai đứa nhỏ rất nhanh đã no bụng, bèn kéo nhau sang sương phòng bên cạnh nói chuyện.
Vân Sơ ăn uống cũng không tệ lắm, cứ ăn mãi ăn mãi, Sở Dực luôn tự tay gắp thức ăn cho nàng.
Nàng ăn uống no nê rồi lại không nhịn được hỏi: “Sao lại vui vẻ như vậy hả?”
“Bởi vì ta lại nhận ra nàng thật sự quan tâm tới ta.” Sở Dực duỗi tay vén sợi tóc rũ xuống của nàng: “Không có chuyện gì đáng để vui vẻ bằng chuyện này.”
Vân Sơ đỡ trán.
Lần trước nàng đồng ý cho Đinh Đông trở thành người trong phòng của hắn, hắn cũng vui vẻ.
Lần này nàng từ chối việc công chúa Khánh Hoa đưa nữ nhân vào vương phủ, hắn lại càng phấn khích.
Hắn luôn có thể nhìn ra mặt tốt của một việc gì đó.
Có lẽ là vì đây là hành động của nàng nhỉ?
Phu thê hai người dùng cơm xong thì nha hoàn vào bẩm báo: “Vương gia, Vương phi, ma ma bên cạnh công chúa tới truyền lời.”
Sở Dực giơ tay cho người đi vào.
“Lão nô bái kiến Vương gia Vương phi.” Lão ma ma cúi đầu nói: “Công chúa về kinh hấp tấp, bên dưới thiếu người hầu hạ nên muốn xin Vương phi một người.”
Sở Dực nhàn nhạt nói: “Thiếu người thì ra ngoài mua vài người về.”
Hắn cũng không muốn quản nhị tỷ, bằng không trước sau gì cũng sinh ra chuyện không hay.
Sắc mặt lão ma ma cứng đờ, bà ta thật sự không ngờ chỉ là một hạ nhân mà thôi nhưng lại bị Vương gia cự tuyệt.
Bà ta chỉ có thể căng da đầu nói: “Công chúa muốn một nha đầu tên Đinh Đông, khẩn cầu Vương gia Vương phi chấp thuận.”
Biểu cảm trên mặt Sở Dực cũng thả lỏng hơn một chút.
Đinh Đông kia ở lại vương phủ quả thật là dư thừa.
Lúc trước Đinh Đông tới tìm hắn đòi lấy nhân sâm, hắn còn đang nghĩ nên tìm cớ gì để đưa Đinh Đông đến Lạc Xuyên, miễn cho nàng ta cứ lắc lư khiến hắn chướng mắt.
Nếu nhị tỷ đòi thì đưa nhị tỷ cũng không sao.
Hắn quay đầu nhìn về phía Vân Sơ, trưng cầu ý kiến của thê tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận