Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 762 -

Vân phi ra ngoài triệu tập mọi người, bình thản mở miệng: “Người nhà của các ngươi đã được bổn cung đưa tới một thôn trang để giải sầu, đợi đến khi Hoàng Thượng tỉnh lại, người nhà các ngươi sẽ được về nhà, trong lúc này, bổn cung hy vọng các ngươi đều quản lý cái miệng của mình cho tốt.”
Bà ấy vừa dứt lời thì đám cung nhân đo càng thêm hoảng loạn không yên.
“Các ngươi chỉ cần làm tốt phận sự của mình, đừng nói những lời không nên nói, đừng làm những chuyện không nên làm, bổn cung bảo đảm người nhà các ngươi đều vô ưu vô lo.” Vân phi lạnh giọng nói xong lại lộ ra vẻ tươi cười: “Các ngươi hầu hạ Hoàng Thượng cũng vất vả, người đâu, đưa thưởng.”
Vân phi cũng không keo kiệt, cho mỗi cung nhân ở đây một năm tiền tiêu vặt.
Đánh một gậy lại cho một quả táo, cuối cùng đám cung nhân này cũng không còn lo lắng như lúc đầu, chuyện tới nước này, bọn họ chỉ có thể giữ miệng kín như bưng, hy vọng mọi chuyện qua đi, thân nhân có thể bình an về nhà...
Sáng sớm, hừng đông còn chưa ló dạng, Phàn Minh đã mang theo ba gã lang trung, trốn tránh ánh mắt của cung nhân đi vào Dưỡng Tâm Điện.
Ba lang trung dân gian này là người Phàn gia tìm suốt đêm mới tìm được, ba người lo sợ bất an đi vào đại điện, quỳ gối bên cạnh long sàn, bắt mạch cho hoàng đế.
Một người khám xong, không khỏi nhíu mày, nhường vị trí cho một người khác tiến lên.
Chờ đến khi cả ba bắt mạch xong xuôi, Phàn Minh không nhịn được nói: “Long thể như thế nào, có gì đáng ngại không, mau nói đi!”
“Hồi Phàn đại nhân, bệnh trạng của Hoàng Thượng quả thật chỉ là nhiễm phong hàn bình thường, còn vì sao lại ho ra máu rồi hôn mê, bọn thảo dân cho rằng hẳn là uống lộn thuốc khiến lục phủ ngũ tạng bị hao tổn, chúng thảo dân kê một đơn thuốc cho Hoàng Thượng dùng thử xem sao...”
Vừa nghe lời này, sắc mặt Phàn Minh lập tức trầm xuống.
Quả nhiên là có thái y động tay động chân vào đơn thuốc.
Hắn mở miệng: “Mau kê đơn, ta cho người ra cung bốc thuốc.”
Ba lang trung thương lượng với nhau rồi cùng kê đơn thuốc, bọn họ không rõ tại sao chỉ là chứng phong hàn đơn giản lại khiến bệnh tình của Hoàng Thượng trở nên nguy kịch... hoặc là là thái y quá kém, hoặc là có người mưu hại Hoàng Thượng...
Vân Sơ mở miệng nói: “Trước khi Hoàng Thượng tỉnh lại, ba vị tạm thời ở lại Dưỡng Tâm Điện đi, đợi đến khi long thể khang phục, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ trọng thưởng cho ba vị.”
Ba người biết bọn họ vào cung ngay lúc loạn lạc thế này thì chẳng khác nào bước lên một con đường không thể quay đầu, có rất nhiều chuyện không phải tùy bọn họ chọn lựa, ba người cúi đầu nói: “Vâng.”
Lang trung kê đơn thuốc, Phàn Minh lại sắp xếp người ra cung bốc thuốc.
Lúc này, sắc trời đã dần dần sáng.
Vân phi cùng Thục phi ở trong điện hầu hạ.
Vân Sơ nhìn thấy Thục phi đút thuốc giải cho Hoàng Thượng, Vân phi không hề ngăn cản.
Nàng nhẹ giọng nói: “Phàn đại nhân, trước khi các vị đại thần tới Dưỡng Tâm Điện phía trước, xin cho mời Thái sư tới đây.”
Phàn Minh thẳng lưng: “Hứa thái sư?”
Vân Sơ gật đầu: “Hứa thái sư là nguyên lão ba triều, trung với Hoàng Thượng, trung với triều đình, ngay lúc này mời Hứa thái sư đến chủ trì đại cục là tốt nhất.”
“Nhưng mà...” Phàn Minh dừng một chút: “Đích trưởng nữ của Hứa thái sư chính là chính phi của tiền Thái Tử Nhân Vương, Thái Tử Phi không lo lắng Hứa thái sư mượn cơ hội cấu kết với Nhân Vương sinh sự sao?”
“Nếu ta mời Vân gia nhân tới chủ trì đại cục thì sẽ tới phiên Phàn đại nhân lo lắng ta có mưu đồ khác.” Vân Sơ bình thản nói: “Long thể phụ hoàng bất ổn, không có người giám quốc, ở thời điểm này, ta đã sớm đặt lợi ích sang một bên, chỉ cần có thể giữ gìn sự an ổn của ta Đại Tấn, dù ta không làm Thái Tử Phi nữa cũng được, ta nghĩ hẳn là Phàn đại nhân cũng giống ta, không phải sao?”
Phàn Minh nhìn vào mắt Vân Sơ, hắn ít nhiều cũng kính nể nữ tử này, lập tức xoay người đi làm.
Vân Sơ mím môi.
Nàng cũng đang đánh cược.
Nàng căn cứ vào hiểu biết đời trước của mình về Hứa gia, đánh cược Hứa thái sư sẽ coi trọng sự ổn định và hòa bình lâu dài của Đại Tấn hơn tất cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận