Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 144 -

Quan hệ giữa nàng và hai đứa nhỏ xem như đã được đưa ra ánh sáng, sau này muốn gặp mặt bọn nó sẽ dễ dàng hơn trước nhiều.
Nàng nhẫn tâm xoay người đi ra ngoài.
Sở Dực đưa nàng ra ngoài, Ân phu nhân cũng nhanh chóng đi theo, miễn cho người ta bàn tán không hợp lễ pháp.
Ra tới cửa phủ, Vân Sơ xoay người bái biệt lần nữa.
“Đa tạ Tạ phu nhân đã đến.” Sở Dực mở miệng nói: “Danh sách học sinh vào Quốc Tử Giám năm nay sẽ có tên trưởng tử của Tạ phu nhân.”
Vân Sơ vừa nghe đã hiểu.
Sau khi Tạ Thế An đỗ đầu, theo lẽ thường sẽ thành học sinh của Quốc Tử Giám, nhưng Tạ gia lại đắc tội Tuyên Võ hầu, có Tuyên Võ hầu đứng giữa tác quái, danh nghạch này tất nhiên không còn nữa.
Nhưng bây giờ nàng giúp Bình Tây Vương dỗ dành hai đứa nhỏ, xuất phát từ lòng cảm kích, Bình Tây Vương nguyện ý nhúng tay giành lại danh ngạch này cho Tạ gia.
Vân Sơ cúi đầu: “Thần phụ nguyện ý tới là vì yêu thích tiểu thế tử cùng tiểu quận chúa chứ không phải muốn lợi dụng hai đứa nhỏ để làm chuyện gì đó, Vương gia làm như vậy là nhục nhã tấm lòng của thần phụ dành cho hai đứa nhỏ, xin Vương gia thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
Sở Dực nhíu mày: “Cái này vốn thuộc về Tạ gia các ngươi.”
“Có được là may mắn, mất đi là ý trời, trên đời vốn không có đồ vật thuộc về người nào đó.” Vân Sơ thờ ơ mở miệng: “Nếu vương gia thật sự muốn cảm tạ thần phụ thì xin hãy để tâm tới tiểu thế tử và tiểu quận chúa nhiều hơn, thần phụ cáo từ.”
Nàng nói xong thì xoay người lên xe ngựa.
Hoàng hôn chạng vạng, xe ngựa Tạ gia chầm chậm biến mất khỏi ngõ nhỏ.
“Tạ phu nhân thật là một người dịu dàng phóng khoáng.” Ân phu nhân không nhịn được nói: “Dực nhi, con nên cưới một thê tử như vậy.”
Sở Dực lắc đầu: “Cữu mẫu đang nói gì vậy.”
Đừng vấy bẩn thanh danh của Tạ phu nhân.
Hắn đi vào sân, vẫy tay với hai đứa nhỏ: “Lại đây, về nhà nào.”
Sở Hoằng Du không tình nguyện đi về phía hắn, đi hai bước mới phát hiện muội muội không đuổi kịp, quay đầu nhìn lại thấy muội muội vẫn đang cúi đầu, tự đùa nghịch với hai bàn tay của mình, hai bàn tay cứ xoay tới xoay lui như hoa nở, đây là động tác muội muội yêu thích nhất, có khi còn chơi cả ngày, vô cùng đáng sợ.
Thằng bé bước qua đó la lớn: “Trường Sinh! Về nhà!”
Nghe thấy âm thanh, tiểu cô nương ngơ ngác ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh từ từ chuyển động, lúc này mới nắm tay ca ca đi về phía Sở Dực.
Sở Dực cảm thấy lồng ngực đau xót.
Vừa mới nãy Trường Sinh vẫn là một tiểu cô nương hoạt bát.
Tạ phu nhân vừa đi thì con bé lại trở về bộ dáng trước đây, cứ ngây ngốc như vậy, dường như không nghe được âm thanh của thế giới bên ngoài, cũng không hề phản ứng lại.
Sở Dực ngồi xổm xuống: “Trường Sinh, phụ vương bế con nhé.”
Tiểu cô nương nắm chặt tay Sở Hoằng Du, không thèm liếc mắt nhìn hắn.
Hắn thở dài: “Mèo phụ vương đồng ý cho con nuôi đã về tới vương phủ rồi, bây giờ về là thấy được ngay.”
Ánh mắt của Sở Trường Sinh có một chút dao động, vươn tay nhỏ về phía Sở Dực.
Hắn ôm nữ nhi nho nhỏ vào lòng.
Trong thế giới của con bé trước giờ chỉ có ca ca và mèo con, hiện tại lại nhiều thêm một Tạ phu nhân.
Hắn mở miệng: “Trường Sinh, Du ca nhi, phụ vương quyết định sẽ tìm mẫu phi cho các con, các con cùng phụ vương tuyển lựa nhé.”
“Để Vân di làm mẫu phi của bọn con đi!” Sở Hoằng Du cao hứng nói: “Con và Trường Sinh đều thích Vân di, phụ vương cũng sẽ thích thôi.”
Sở Dực nhàn nhạt nói: “Nàng đã gả chồng, chọn người khác đi.”
“Không thể tái giá một lần sao?” Sở Hoằng Du trông mong hỏi: “Con thật sự rất thích ngài ấy.”
Sở Dực không nói nữa.
Hắn nhớ tới năm mình mười lăm tuổi, hắn theo Vân tướng quân xuất chinh, nàng đứng ở trên tường thành đưa tiễn, khi đó nàng chỉ mới hơn mười tuổi.
Năm năm sau, hắn theo Vân tướng quân khải hoàn hồi triều, vừa tới kinh thành đã theo Vân tướng quân đến Vân gia, uống rượu xuất các của nàng.
Nàng cứ như vậy gả chồng.
Có nhiều chuyện không kịp suy tính, cũng không có cách nào suy tính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận