Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 469 -

Từng lô chăn bông mới tinh được bày biện trước mặt bọn nhỏ.
Còn có y phục mới, không phải là loại mỏng manh một lớp vải mà là y phục mùa đông nhiều lớp được chần bông, thoạt nhìn rất dày dặn.
Mặc vào chắc chắn sẽ ấm áp.
Hai mắt của mấy chục hài tử lập tức phát sáng, hận không thể tiến lên sờ sờ.
Nhưng không có sự cho phép của Vân Sơ, bọn nó không dám động.
Vân Sơ hơi khom lưng, nhìn tiểu nữ nhi nói: “Trường Sinh, con đi phát thẻ bài này cho bọn họ đi.”
Những thẻ bài này là thẻ gỗ, bên trên có một dãy số, tất cả đều được đặt vào rổ, nàng đưa chiếc rổ tới trước mặt Sở Trường Sinh.
Tiểu cô nương nhận rổ, tò mò cầm thẻ bài quan sát nhưng lại không dám đi chia thẻ bài cho đám hài tử.
Vân Sơ vô cùng kiên nhẫn nói: “Nếu không có thẻ bài thì những hài tử này sẽ không được lãnh chăn và y phục, Trường Sinh ngoan, giúp mẫu thân chia cho bọn họ được không?”
Tiểu cô nương mở to đôi mắt ngập nước, suy tư một hồi mới hiểu Vân Sơ đang nói gì.
Con bé ngẩng đầu nhìn mấy chục hài tử trước mắt, trong mắt bọn họ tràn ngập mong chờ.
Con bé có chút sợ hãi, chân nhỏ không tự chủ rụt về.
Vân Sơ nhẹ nhàng vỗ eo con bé, tiếp cho con bé một nguồn năng lượng vô hình.
Thính Tuyết nắm lấy tay nhỏ: “Nô tỳ đi cùng ngài.”
Có người đi cùng, tiểu cô nương to gan hơn một chút, thật cẩn thận đi đến trước mặt đứa bé đầu tiên, lấy một thẻ bài trong rổ đưa cho nam hài.
Nam hài đưa tay nhận lấy, không biết phải xưng hô với tiểu cô nương xinh đẹp này thế nào, giọng nói trầm thấp vang lên: “Cảm tạ.”
Đây là lần đầu tiên Sở Trường Sinh tiếp xúc với người lạ.
Trong lòng con bé vô cùng sợ hãi, nắm chặt tay Thính Tuyết.
Nhưng sau khi nghe thấy tiếng cảm tạ kia, bàn tay siết chặt của con bé cũng dần dần buông lỏng.
Con bé đột nhiên nhận ra nói chuyện với một người lạ cũng không phải là chuyện quá đáng sợ.
Nó lập tức đi đến trước mặt người thứ hai, cầm thẻ bài đưa qua.
Nam hai thứ hai cũng nói: “Cảm tạ.”
Môi Sở Trường Sinh mấp máy.
Vân Sơ có thể loáng thoáng nhìn ra con bé đang cười ngượng ngùng.
Nàng cũng không nhịn được cười rộ lên.
Nàng mở miệng: “Hài tử nào có thẻ bài rồi thì sang đây lãnh đồ, sau đó dựa vào số trên thẻ bài đi tìm vị trí giường đệm của mình...”
Bọn nhỏ từng bước từng bước xếp hàng lãnh y phục và chăn.
Đồ đông rất dày và nặng, mấy hài tử ba bốn tuổi căn bản là không ôm nổi, cũng may có người cầm giúp.
Hài tử lớn tuổi hơn một chút không nhịn được kéo dây cột chăn ra, duỗi tay sờ vào trong, mềm quá, thật thoải mái, thật ấm áp, đây mới là đồ đông chân chính!
Đám hài tử không nhịn được bung chăn ra sờ, sau đó lại phát hiện chăn bông trắng tinh đã bị đôi tay lấm lem của mình làm dơ, tức khắc đau lòng không thôi.
Còn có y phục, là hai bộ đồ đông rất dày, chỉ mới cầm trên tay là đã cảm giác được sự dày dặn của nó, mùa đông này sẽ không cần phải chịu lạnh nữa.
“Được rồi, mọi người theo ta đến sương phòng nào.” Vân Thấm dắt một đám hài tử đi về phía sương phognf: “Nam hài ở sườn đông, nữ hài ở sườn tây...”
Bọn nhỏ dựa theo bảng hướng dẫn, thuận lợi tìm được vị trí giường của mình.
Một phòng sẽ có sáu chiếc giường, sắp xếp theo kiểu ba giường đặt song song, trải chăn lên trên, một nệm, một giường được chuẩn bị xong xuôi, thoạt nhìn vô cùng ấm áp.
Vân Thấm cười nói: “Mọi người rửa tay trước, thay y phục rồi tới đại sảnh dùng cơm.”
Bọn nhỏ vội vàng xếp hàng đi rửa tay, lúc đưa tay vào chậu, cả đám bọn nó đều sợ ngây người.
Là nước ấm.
Phải biết rằng bọn nó là cô nhi, ngày thường chỉ có thể uống nước lạnh, rửa tay tắm gội cũng chỉ là chạy ra bờ sông kỳ cọ một chút, nước ấm là một thứ hiếm có.
Ở nơi này lại được dùng nước ấm rửa tay.
Nhìn một chậu nước biến đen, bọn họ đều có chút thương tiếc, thật sự không dễ có được nước ấm mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận