Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 632 -

“Ngươi nói bậy!” Sở Hoằng Du lớn tiếng nói: “Nương ta chưa chạm vào nàng ta dù chỉ một chút, nàng ta tự mình té ngã, liên quan gì tới nương ta!”
“Ta sống hơn phân nửa đời, sẽ không nói bậy.” Quốc công phu nhân lạnh lùng nói: “Người đâu, mời Hoàng Thượng Hoàng Hậu lại đây chủ trì công đạo cho Phương trắc phi, mấy người các ngươi mời ngự y đến bắt mạch!”
Phương Tâm Nghiên nhắm chặt hai mắt.
Có lẽ Quốc công phu nhân thấy thẹn với nàng ta nên mới nguyện ý giúp nàng ta ngụy tạo chứng cứ.
Tiền viện cách đó không xa, chỉ một lúc sau, đế hậu đã đưa theo một đám người tới trước cửa phòng thay xiêm y.
Khi nhìn thấy Phương Tâm Nghiên suy yếu đang được cung tỳ đỡ dậy, thân dưới toàn là máu thì sắc mặt Hoàng Hậu đột nhiên thay đổi: “Xảy ra chuyện gì!”
“Mẫu hậu...” Phương Tâm Nghiên như phát điên khóc lớn: “Thiếp thân tới thay y phục, Bình Tây Vương phi chất vấn thiếp thân tại sao khi trước một hai đòi gả cho Bình Tây Vương, thiếp thân không muốn nhắc lại chuyện cũ, ai ngờ Bình Tây Vương phi lại đẩy thiếp thân, bụng thiếp đau quá... Hài tử không giữ nổi...”
“Ta nương không có!” Sở Hoằng Du giận đỏ mặt: “Là nàng ta tự mình té ngã rồi vu oan cho nương ta, hoàng tổ phụ, hoàng tổ mẫu, đừng tin tưởng nàng ta!”
Phương Tâm Nghiên khóc như mưa: “Thiếp thân không có nói sai, Quốc công phu nhân có thể làm chứng.”
Tầm mắt mọi người đều nhìn về phía Quốc công phu nhân đang đứng bên cạnh.
“Ta vừa tới đây để thay y phục thì nhìn thấy Bình Tây Vương phi và Phương trắc phi đang nói chuyện.” Quốc công phu nhân chậm rãi mở miệng: “Không biết nói đến chuyện gì mà Bình Tây Vương phi đột nhiên kích động, đẩy bả vai của Phương trắc phi, Phương trắc phi lập tức ngã xuống đất.”
Mọi người xung quanh kinh ngạc, nhỏ giọng bàn tán.
“Bình Tây Vương phi lại làm chuyện như vậy sao?”
“Lúc trước Phương trắc phi suýt thì gả cho Bình Tây Vương, Bình Tây Vương phi có khúc mắt chứ gì.”
“Có thế nào thì cũng không nên xuống tay với hài tử vô tội.”
“Hơn nữa hôm nay còn là sinh thần của Hoàng Hậu nương nương.”
Vô số người nhìn Vân Sơ bằng ánh mắt khác thường.
Vân Sơ nhướng mắt nhìn về phía Quốc công phu nhân, nhàn nhạt mở miệng: “Xin hỏi Quốc công phu nhân, lúc ngươi đến thì ta và Phương trắc phi đang đứng nói chuyện ở chỗ nào?”
Quốc công phu nhân chỉ về phía Phương Tâm Nghiên đang đứng: “Chính là nơi này.”
Vân Sơ tiếp tục nói: “Vậy xin hỏi là ta dùng tay nào đẩy Phương trắc phi?”
Quốc công phu nhân bình thản nói: “Tay phải.”
Ở đây chỉ có ba người, bà ta và Phương trắc phi đều nói là Vân Sơ làm thì dù Vân Sơ có giảo biện thế nào thì cũng không thể thoát tội.
Còn hai đứa nhỏ kia sao, ai mà tin lời hài tử nói?
Vân Sơ gật đầu: “Vấn đề cuối cùng, Quốc công phu nhân có thấy rõ Phương trắc phi té ngã thế nào không?
Quốc công phu nhân đương nhiên không thể nói bản thân không thấy rõ, bà ta không nhanh không chậm nói: “Bình Tây Vương phi đẩy bả vai của Phương trắc phi, Phương trắc phi đứng không vững nên lảo đảo ngã ra sau, té xuống đất...”
Bà ta còn chưa nói xong thì đã thấy Vân Sơ cười cười.
“Mời mẫu hậu xem.” Vân Sơ nhìn Hoàng Hậu: “Bộ y phục trắng này của Phương trắc phi chỉ có khủy tay và vạt áo trước bị dính tro bụi. Nói cách khác, Phương trắc phi hoặc là là bị người đứng đằng sau đẩy ngã, hoặc là tự mình té ngã.”
Biểu cảm trên mặt Quốc công phu nhân cứng lại.
Sở Dực lạnh lùng chất vấn: “Tại sao Quốc công phu nhân là hùa với Phương trắc phi vu hãm thê tử của ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận