Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 256 -

“Phụ thân, tằng tổ mẫu đã chết.” Tạ Thế An nói rất nhỏ, âm thanh có hơi khàn khàn: “Nếu tằng tổ mẫu biết bà ấy chết lại mang đến cho Tạ gia tai họa ngập đầu thì e là sẽ chết không nhắm mắt, phụ thân, có một số việc phải xử lý dứt khoát.”
Đầu óc Tạ Cảnh Ngọc đã nhão ra như hồ.
Từ trước đến nay hắn ta vẫn luôn là một người hiếu thuận, nếu không cũng sẽ không dùng đêm tân hôn của thê tử mình để đổi lấy thần dược cứu mạng kia.
Hắn ta còn chưa tiếp thu được chuyện lão thái thái qua đời thì đã phải xử lý một đống việc hỗn độn ở phía sau, hắn ta cảm giác đầu rất đau, đau đến mức muốn nổ tung.
“An, An ca nhi, con muốn làm thế nào thì cứ làm thế đó.”
Hắn ta quyết đoán giao chuyện này cho Tạ Thế An.
Đầu Tạ Thế An cũng đau, nhưng chỉ là ngoại thương, đầu óc hắn ta vẫn rất tỉnh táo.
Hắn ta trầm giọng mở miệng: “Gọi hết những người nhìn thấy lão thái thái chết đến viện tử này, một mồi lửa thiêu hết, tính cả thi thể của lão thái thái, đều...”
Chỉ có người chết mới không lộ ra bí mật.
Chỉ cần nói với bên ngoài là Tạ gia cháy, lão thái thái tuổi già không kịp chạy đã bị thiêu chết chung với đám hạ nhân.
Tạ Cảnh Ngọc không thể tin mở to hai mắt nhìn, hắn ta thoáng nhìn Tạ Thế An, thấy được sự lạnh nhạt và quyết đoán trên mặt đứa nhi tử này.
Hắn ta lại nhìn về phía lão thái thái, gương mặt đầy nếp nhăn đã biến thành màu xám ngoét.
Khi còn nhỏ, phụ thân đọc sách, mẫu thân kề cạnh, là tổ mẫu nuôi dưỡng hắn ta, tình cảm giữa hắn ta và tổ mẫu không phải chỉ dùng một hai câu là nói hết.
Hắn ta từng thề phải giúp tổ mẫu trường thọ, để tổ mẫu được an hưởng tuổi già, cho tổ mẫu được hạ táng một cách vẻ vang...
Nhưng hiện tại ——
Tổ mẫu chết không nhắm mắt.
Xác chết còn bị lửa thiêu.
Sau khi chết còn không được an bình!
... Nhưng hắn ta không còn lựa chọn nào khác.
Tạ Cảnh Ngọc nhắm mắt, đang muốn mở miệng nói chuyện thì lại nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cửa vọng vào.
Ngay sau đó là âm thanh đầy nôn nóng của Vân Sơ: “Sao lại xảy ra chuyện này, lão thái thái, lão thái thái bị làm sao! Mau, mau đi mời đại phu!”
Ngực Tạ Cảnh Ngọc như bị đè xuống, sao Vân Sơ lại tới đây...
Tạ Thế An hít sâu một hơi nói: “Mẫu thân, tằng tổ mẫu đã qua đời, mời đại phu cũng vô dụng.”
“Cái gì, lão thái thái chết rồi...” Vân Sơ giật nảy mình, bi thiết nói: “Không, ta không tin bà ấy đã chết! Các ngươi còn thất thần làm gì, ngươi, mau đi mời lang trung! Ngươi, đến Thiện Đức Đường mua nhân sâm về cứu mạng cho lão thái thái! Còn có ngươi, mau đi hỏi thăm tung tích của thần y...”
Một đám gia đinh ở trong viện đã bị Vân Sơ sai đi làm việc.
Nàng tiếp tục nói: “Chu ma ma, còn có mấy người các ngươi, mau đưa lão thái thái về An Thọ Đường!”
Đám hạ nhân còn lại trong viện cũng ùa tới, ba chân bốn cẳng nâng lão thái thái lên, ùn ùn rời khỏi viện của Tạ Thế Duy, thẳng tiến An Thọ Đường.
Dọc theo đường đi, tất cả hạ nhân nghe được động tĩnh đều chạy đến xem náo nhiệt, lão thái thái một thân máu chảy đầm đìa được nâng ra khỏi viện, gần như hai phần ba người ở Tạ gia đều nhìn thấy.
Tim Tạ Cảnh Ngọc đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hắn ta nhìn về phía Tạ Thế An, nhìn về phía đứa nhi tử luôn có nhiều chủ ý này, lại thấy sự bối rối không biết phải làm sao lộ ra từ đáy mắt của Tạ Thế An.
Bảy tám hạ nhân còn có thể dùng lửa thiêu, nhưng cả Tạ phủ nhiều người như vậy, không thể thiêu hết được... Chuyện Tạ lão thái thái đã không giấu được nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận