Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 726 -

Mọi người vừa nói vừa đi xa.
Sắc trời dần dần tối xuống, khách khứa cũng tan, Trang Thân Vương tới trước cửa tân phòng.
Tô Tử Nguyệt ngồi ngay mép giường lập tức khẩn trương cầm lấy cây quạt, che nửa gương mặt của mình.
Lúc Sở Thụy đi vào tân phòng, trái tim nàng ta không ngừng đập thình thịch.
Lúc đầu hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn cho nàng ta và Trang Thân Vương, nàng ta vô cùng kháng cự, Tô gia nhiều nữ nhi như vậy, sao lại chọn nàng ta, nàng ta trốn trong phòng khóc thật lâu.
Nhưng vì danh dự của gia tộc, nàng ta không thể không vực dậy tinh thành, đồng ý để Tô gia hộ tống nàng ta tới kinh thành gả chồng.
Lúc vừa đến cửa thành nàng ta đã nhìn thấy hôn phu tương lai của mình, Trang Thân Vương, Sở Thụy.
Nàng ta chỉ biết hắn ta gần ba mươi tuổi, một người chỉ nhỏ hơn phụ thân nàng ta vài tuổi lại có tư thái phong tư trác tuyệt như vậy.
Sắc mặt hắn ta tái nhợt, nhìn qua là biết bệnh tật trầm kha, nhưng khí thế của hắn ta không như người thường, khiến nàng ta chỉ mới diện kiến một lần đã khó lòng quên được.
Từ sau khi nàng ta đến kinh thành, ăn mặc ngủ nghỉ đều là do hắn ta đích thân sắp xếp, hắn ta yếu ớt như vậy nhưng vì để nàng ta sớm quen thuộc với kinh thành nên đã đích thân đưa nàng ta dạo chơi khắp nơi.
“Đói lả rồi phải không.”
Sở Thụy bưng một tô mì đi đến.
“Đói quá mức thì chỉ có thể ăn món thanh đạm, mau ăn đi.”
Ngữ khí của hắn ta vô cùng ôn nhu.
Tô Tử Nguyệt cảm thấy lồng ngực nóng lên, xấu hổ nói: “Ta, ta không đói bụng.”
Nha hoàn bên cạnh cúi đầu nói: “Vương gia, Vương phi, nên uống rượu hợp cẩn.”
Sở Thụy buông tô mì xuống rồi cùng Tô Tử Nguyệt hoàn thành lễ nghĩa tân hôn, lúc này nhóm nha hoàn mới lui ra, thuận tay đóng cửa lại.
Nến đỏ lay động, đêm động phòng động lòng người.
Nửa đêm, ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, Sở Thụy ôm thiếu nữ trong lòng, nhẹ giọng nói: “Ta độc thân nửa đời, đã cho rằng cả đời này sẽ cô độc một mình, may mà gặp nàng.”
Đầu óc Tô Tử Nguyệt như nổ đầy pháo hoa, nàng ta cũng cảm thấy rất viên mãn, ôn nhu nói: “Ta cũng rất may mắn vì được gả cho Vương gia.”
“Hôn sự của hai người chúng ta là do hoàng thúc một tay thúc đẩy.” Ánh mắt Sở Thụy tối lại: “Hiện giờ hoàng thúc sinh bệnh, muốn thượng triều cũng khó khăn, nàng có bằng lòng tiến cung hầu bệnh?”
Tô Tử Nguyệt sửng sốt: “Ta?”
Phụ thân nàng ta là đích tử của cữu cữu Hoàng Thượng, mặc dù quan hệ thân cận như vậy nhưng phụ thân nàng ta chưa từng bái kiến Hoàng Thượng.
Quan hệ giữa nàng ta và Hoàng Thượng lại càng xa hơn, sao Hoàng Thượng có thể để nàng ta đến hầu bệnh?
“Hoàng thúc lớn tuổi, thường xuyên nhớ nhung người Tô gia.” Sở Thụy mở miệng nói: “Tô gia chỉ có một người thi đậu cử nhân vào triều làm quan, nhưng lại không phải dòng chính của Tô gia, còn nàng lại là đích nữ Tô gia, trông thấy nàng, hẳn là hoàng thúc sẽ nhớ đến Tô phi năm đó, bệnh tình hẳn sẽ khá lên một chút, nàng nói có đúng không?”
Tô Tử Nguyệt gật đầu: “Sáng mai đến thỉnh an ta sẽ hỏi ý hoàng thúc, nếu ông ấy đồng ý thì ta sẽ ở lại hầu bệnh.”
Trời còn chưa sáng, Tô Tử Nguyệt đã được ma ma đánh thức, mặc chế phục của Vương phi, đầu đội mão Vương phi nặng trịch.
Tuổi nàng ta còn nhỏ, không thể gánh vác nổi triều phục nặng nề như vậy, trông cứ như tiểu hài tử mặc y phục người lớn.
Hai người ngồi xe ngựa chạy tới trước cửa hoàng cung thì trời cũng vừa sáng.
Hai người tản bộ đến trước cửa Dưỡng Tâm Điện.
Cao công công thở dài nói: “Hoàng Thượng ho khan cả một đêm, hôm nay lại không thể thượng triều, Trang Thân Vương ở ngoài thỉnh an là được, đừng đi vào quấy nhiễu Hoàng Thượng nghỉ ngơi.”
Sở Thụy gật đầu: “Hoàng thúc, Thụy nhi và Vương phi đến vấn an.”
Tô Tử Nguyệt cũng mở miệng: “Tử Nguyệt khấu kiến Hoàng Thượng, hy vọng Hoàng Thượng thân thể an khang, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Sau khi hai người vấn an thì một âm thanh từ trong đại điện vọng ra: “Vào đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận