Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 38 -

Một đêm lặng yên không một tiếng động.
Trời vừa sáng, Vân Sơ rửa mặt chải đầu bước ra thì đã thấy Tạ Thế An đang chờ thỉnh an.
“Sắp tới kỳ viện thí rồi, thời gian này không cần tới đây thỉnh an.” Vân Sơ ôn hòa mở miệng: “Chăm chỉ đọc sách, nắm chắc cơ hội khiến Tạ gia vẻ vang.”
Tạ Thế An chắp tay nói: “Thỉnh an là một trong hiếu đạo, lễ không thể bỏ, mẫu thân yên tâm, con rất chắc chắn về kỳ viện thí này, đỗ tú tài không phải chuyện gì khó.”
Vân Sơ biết hắn ta không phải nói mạnh miệng.
Hắn ta không chỉ đỗ tú tài mà còn giành được ngôi đầu bảng, kỳ thi hương năm sau cũng đoạt Giải Nguyên, kỳ thi hội hai năm tới cũng giành được hạng nhất, trở thành Hội Nguyên, cho tới kỳ thi đình, hắn ta được Thánh Thượng khâm điểm thành Trạng Nguyên.
Hắn ta là người duy nhất của triều này trúng liền tam nguyên, trở thành Trạng Nguyên, cũng là Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất...
Tạ Thế An vào Nội Các, Tạ Phinh thành sủng phi, Tạ Thế Duy vào quân doanh, tương lai Tạ gia quả là tiền đồ vô lượng...
Sau khi Tạ Thế An rời đi thì người của hậu trạch cũng tới thỉnh an.
Vân Sơ quan sát Tạ Phinh, nhàn nhạt mở miệng: “Trở về đổi y phục đi, Thính Sương, ngươi đi trang điểm cho nó.”
Tạ Phinh có chút không biết làm sao: “Mẫu thân, con, y phục này của con có vấn đề gì sao?”
“Đại tiểu thư, y phục này của ngài quá mức diễm lệ.” Thính Vũ nhẹ giọng nói, nàng ta ở phủ Tướng quân nhiều năm như vậy, tất nhiên cũng hiểu mấy chuyện này, mở miệng nói: “Trưởng công chúa bày tiệc ngắm hoa, đại ý là để ngắm hoa, mà không phải chứ không phải để khuê tú thiên kim khoe sắc...”
Vân Sơ mở miệng: “Phinh tỷ nhi lần đầu tiên theo ta tham gia yến hội, không hiểu mấy chuyện này cũng là bình thường, về thay y phục rồi trở lại đây.”
Thính Sương theo Tạ Phinh về sân viện của nàng ta, chọn một bộ váy màu hồng nhạt cho Tạ Phinh, chải một kiểu tóc đơn giản, chỉ cắm một bộ trâm ngọc, đeo một đôi khuyên tai trân châu.
Tạ Phinh nhấp môi: “Có phải nhạt nhòa quá không?”
Thính Sương khoanh tay nói: “Phu nhân lấy danh nghĩa Vân gia tới phủ trưởng công chúa, phải khiêm tốn một chút, trang điểm thế này mới phù hợp.”
Tạ Phinh có chút không vui.
Ăn mặc nhạt tuếch thế này, đứng trong đám người làm sao khiến người ta chú ý, làm sao có thể kết bằng hữu với đám thiên kim đại gia tộc kia?
Nhưng mẫu thân đã dặn dò như vậy, nếu nàng ta cứ khăng khăng làm theo ý mình thì e là sẽ mất đi cơ hội tới phủ trưởng công chúa.
Vân Sơ mang theo Tạ Phinh ngồi xe ngựa đến Vân phủ, tập hợp với người Vân gia rồi mới cùng nhau tới phủ trưởng công chúa.
Trưởng công chúa là thân muội muội của đương kim Thánh Thượng, là một nhân vật lớn trong số các phu nhân ở kinh thành, yến hội của nàng ấy cơ hồ là kín chỗ.
Xe ngựa dừng trước cửa.
Vân Sơ đỡ Lâm thị xuống.
Phía sau là hai tiểu cô nương chưa xuất các, là nhị tiểu thư Vân Nhiễm của phủ Tướng quân và đại tiểu thư Tạ phủ Tạ Phinh.
Một hàng bốn người đi vào trong, không cần đưa ra thiệp mời, Lâm thị vừa tới nơi thì gia đinh trước cửa đã hô to: “Phu nhân tướng quân đến!”
Ngay sau đó đã có ma ma ra nghênh đón, đưa đám người Vân Sơ vào trong.
Tạ Phinh là lần đầu tiên tới tòa phủ đệ lớn như vậy, cứ ngó trái ngó phải, nhìn ngắm thế nào cũng không đủ.
Lâm thị nhíu mày, nhỏ giọng nhắc nhở: “Sao Phinh tỷ nhi không có một chút quy củ nào vậy, về nhà ta sẽ sai Tề ma ma đên Tạ gia dạy dỗ nó.”
Vân Sơ cười trả lời: “Chuyện nhỏ này không cần phiền nương đâu.”
Mất mặt cũng là người Tạ gia, nàng cần gì phải giữ thể diện cho Tạ gia chứ.
Chẳng qua, lần này Tạ Phinh và người Vân gia cùng tới đây, cũng nên chỉ điểm một chút, miễn cho Vân gia bị người ta chê cười.
Vân Sơ ra hiệu cho Thính Sương.
Thính Sương lui về phía sau một bước, đi tới bên cạnh Tạ Phinh, nhỏ giọng nhắc nhở vài câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận