Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 782 -

Vân Sơ nhấc váy chạy về phía Dưỡng Tâm Điện.
Đến cửa Dưỡng Tâm Điện, nàng còn chưa đi vào thì đã nghe thấy tiếng khóc vang vọng, là tiếng của nhóm hậu phi cùng với hoàng tử hoàng nữ.
Bước vào trong, cung nữ thái giám cùng với chư vị đại thần đều đang quỳ rạp dưới đất, khóc rống không thôi.
Không khí bi thương bao trùm cả Dưỡng Tâm Điện.
Vân Sơ bước lên một bước, tiến vào trong đại điện, càng đến gần thì tiếng khóc tê tâm phế liệt càng rõ ràng, những hậu phi không còn nơi nương tựa khóc đứt ruột đứt gan.
Nàng bước qua ngạch cửa, cuối cùng cũng tới nội thất.
Nàng thấy Sở Hoằng Du cùng Sở Trường Sinh cũng đang dựa vào long sàng khóc to.
Quốc Tử Giám vừa tan học thì hai đứa nhỏ đã nghe được tiếng chuông, đương nhiên bọn chúng không hiểu ý nghĩa của tiếng chuông này nhưng tất cả mọi người đều chạy tới Dưỡng Tâm Điện nên hai đứa nhỏ cũng theo tới đây...
“Hoàng tổ phụ không còn...” Sở Hoằng Du nhào về phía Vân Sơ, thanh âm nghẹn ngào: “Nương, sao hoàng tổ phụ lại không còn nữa...”
Sở Trường Sinh cũng nhào vào ngực Vân Sơ: “Nương, con rất buồn...”
Vân Sơ sờ đầu hai đứa nhỏ, ra hiệu cho Thính Sương trấn an hài tử, nàng thì đi về phía long sàng.
Đến bên cạnh long sàng, nàng nhìn thấy hoàng đế đang nằm ở đó, vẻ mặt xám như than chì, ria mép vẫn còn đọng lại mấy giọt máu đen.
Bốn cung nữ đang quỳ gối bên cạnh lau rửa cho hoàng đế, chỉnh trang mọi thứ, đổi long bào...
Trên long sàng, Nhiếp Chính Vương Sở Thụy đang đứng đó.
“Là ngươi!”
Vân Sơ bước lên phía trước nắm lấy cổ áo hắn ta.
Nàng thật hận không thể giết chết kẻ trước mặt.
“Thái Tử Phi quá kích động, ta không trách Thái Tử Phi thất lễ.” Sở Thụy cong môi cười: “Ngày hôm qua tin tức Thái Tử hoăng thệ truyền về kinh thành, ngươi cũng không mất khống chế như vậy, có thể chứng minh tình cảm của ngươi và Thái Tử cũng chẳng sâu đậm gì đúng không?”
Lồng ngực Vân Sơ phập phồng kịch liệt.
Nàng mím môi, cố hết sức đè nén cảm xúc.
Sự thật đã là như vậy, tức giận cũng không có ý nghĩa gì, nàng hẳn phải nên tĩnh tâm suy nghĩ vì sao Sở Thụy lại đột nhiên giết Hoàng Thượng...
Nàng quỳ trước long sàng.
Nước mắt tự nhiên trào ra.
Tuy nàng đang khóc nhưng đầu óc vẫn không ngừng suy nghĩ...
Đôi mắt Sở Thụy lộ ra vẻ u tối.
Hắn ta lợi dụng ả tiện phụ Lê Tĩnh Xu ngu xuẩn kia hạ độc hoàng đế, tất nhiên là có ý lợi dụng lâu dài, lại không ngờ vì cái chết của Sở Dực mà hoàng đế bi thương quá độ, không ngừng nôn ra máu... Sáng nay chính là hắn ta thúc giục cổ trùng khiến hoàng đế miễn cưỡng thượng triều, ý định là để ông ta lập tân Thái Tử, nào ngờ hoàng đế lại ngất xỉu ngay trên triều, sau khi về Dưỡng Tâm Điện thì không ngừng nôn ra máu, tất cả đều là máu đen, cứ như vậy, hít khí vào thì ít, khí thoát ra lại nhiều...
Lần trước hắn ta mạnh mẽ đánh thức cổ trùng trong người hoàng để, hao tổn hai mươi năm dương thọ của bản thân, hẳn là từ lúc đó, thân thể của hoàng đế cũng đã bước sang bên kia ngọn đồi...
Nếu chết vậy thì cứ chết thôi.
Vừa lúc nhường chỗ.
Sở Thụy giương mắt nhìn đám đại thần đang quỳ gối bên dưới.
“Trước khi Hoàng Thượng lâm chung, ta là người ở bên cạnh bầu bạn.” Một đại thần của Nội Các ngẩng đầu lên: “Hoàng Thượng biết đại nạn khó qua nên đã đọc thánh chỉ cho ta ghi lại, xác định tân quân, bây giờ trước di thể của Hoàng Thượng, ta sẽ tuyên đọc thánh chỉ, mời mọi người tiếp chỉ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận