Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 327 -

Thính Vũ ngẩn ngơ.
Tại sao Tạ gia lại đi đến bước đường này?
Chẳng trách gần đây chi phí của nàng ta và Doãn ca nhi luôn bị cắt xén, hóa ra không phải phu nhân cố ý mà là trong phủ thật sự không còn bạc.
“Bạc của Tạ gia đều dùng để lo hậu sự cho lão thái thái.” Vân Sơ mở miệng: “Khang ca nhi yếu ớt, đại nhân sinh bệnh, An ca nhi tặng lễ cho tiên sinh, tất cả đều cần bạc, Tạ gia đã sớm bị đào rỗng. Nếu cầm hơn một ngàn lượng còn lại này đi mời đại phu cho đại nhân thì hạ nhân trong phủ này nên giải tán rồi.”
Thính Vũ siết chặt khăn tay: “Phu nhân, hẳn là phu nhân còn có chút bạc nhỉ.”
Trước đây nàng ta là nha hoàn của phu nhân, phu nhân có bao nhiêu của hồi môn, trong lòng nàng ta rõ rành rành, dù lấy ra một ít cho Tạ gia thì cũng sẽ còn lại rất nhiều.
Nghe nàng ta nói vậy, Vân Sơ cười: “Theo ta biết mấy năm nay Vũ di nương cũng tiết kiệm không ít bạc tiếng, hay là lấy ra để mời Tần lão ngự y đến bắt mạch?”
“Thiếp thân không có...” Thính Vũ vội vàng lắc đầu: “Đại nhân cần người chăm sóc, thiếp thân cáo lui .”
Vân Sơ cũng không để ý Thính Vũ sẽ đi châm ngòi ly gián trước mặt Tạ Cảnh Ngọc thế nào.
Nàng nhìn về phía Thính Phong đang đi vào: “Đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”
Thính Phong gật đầu: “Phu nhân yên tâm đi, sáng mai là có trò hay để xem rồi.”
“Sắp xếp thêm nhiều người cùng tới.” Vân Sơ rũ mi, lạnh lùng nói: “Chuyện thành rồi thì nhân lúc loạn lạc đưa Hà Húc đi, sau này không cần giám sát hắn ta.”
Đời trước, Thính Phong và Thính Tuyết bị Hà Húc lăng nhục, tên này đã nên chết từ lâu.
Nhưng nàng còn một chuyện cuối cùng cần Hà Húc đi làm, sau khi mọi chuyện chấm dứt, Hà Húc cũng có thể đi đầu thai rồi.
Thính Phong xoay người ra ngoài làm việc.
Thính Tuyết cầm một tờ khế đất đi vào: “Phu nhân, chuyện đã xong, tiểu viện tử tam tiến trong ngõ Ngọc Lâm đã chính thức thuộc về phu nhân.”
Vân Sơ vừa lòng nhìn khế đất, cẩn thận cất vào.
Ngõ Ngọc Lâm là một ngõ nhỏ phía sau Vân phủ, cách những con phố phồn hoa không xa, bước vào thì tĩnh lặng, bước ra thì náo nhiệt.
Một mình nàng ở một tòa tam tiến viện thật sự có hơi to, đãi khách ở tiền viện, cư trú ở hậu viện, có thể tu sửa trung viện một chút.
Nàng cho người chuẩn bị giấy và bút mực, nghiêm túc vẽ bố cục của sân viện.
Dù sao nàng cũng ở một mình, không cần thương nghị với ai, cứ làm sao cho thoải mái là được, nàng thích ăn đào, vậy thì trồng một ít đào, mùa xuân còn có hoa đào để ngắm.
Nàng còn thích thanh trúc, trồng trúc vòng quanh nửa bờ hồ là được.
Nàng còn nhớ mang máng là Du ca nhi thích ăn hồng, vậy cho người trồng mấy cây hồng dọc bờ tường.
Trường Sinh thích ăn vải, nhưng khí hậu kinh thành không thích hợp trồng vải.
Trường Sinh còn thích mấy con vật nhỏ như mèo con thỏ con, vậy thì làm một khu vườn nho nhỏ để nuôi đám động vật nhỏ này...
Vẽ vẽ một chút mà sắc trời đã tối đen.
Vân Sơ ở đây đắc ý vui vẻ, Tạ gia lại khó mà an giấc.
Tạ Cảnh Ngọc bệnh không ngủ được.
Tạ Trung Thành và Nguyên thị lo lắng cho tương lai của Tạ gia nên không ngủ được.
Tạ Thế An chỉ cần nhắm mắt là sẽ thấy một vài gương mặt xuất hiện, là mặt của mẫu thân thân sinh Hà Linh Huỳnh, là mặt của lão thái thái, cả mặt của đại tỷ Tạ Phinh.
Hắn ta không ngủ được, căn bản là không ngủ được.
Trước giờ hắn ta chỉ cần chăm chỉ đọc sách, chuyện trong chuyện ngoài của Tạ gia đều có người lo liệu.
Nhưng lúc này, không biết vì sao mà tất cả trách nhiệm và áp lực đều đè lên vai hắn ta.
Sinh thần của hắn ta là ngày đầu đông, chờ tới mùa đông thì hắn ta cũng chỉ là một thiếu niên mười ba tuổi, tại sao lại muốn hắn ta gánh vác toàn bộ hưng suy vinh nhục của cả gia tộc?
Bạn cần đăng nhập để bình luận