Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 57 -

Tạ Cảnh Ngọc vẫn mặc quan phục Ngũ phẩm, vừa nhìn đã biết hắn ta trở về đã tức tốc chạy tới Sanh Cư, còn chưa kịp thay y phục.
Trong mắt Thính Vũ lộ ra ý cười.
Lúc trước ở trong viện phu nhân, có khi đại nhân sẽ tới tìm phu nhân trao đổi công sự, nàng ta còn có thể gặp mặt đại nhân một lúc.
Nhưng sau khi dọn tới tiểu viện, đã rất lâu nàng ta không gặp được đại nhân, nàng ta thật sự sợ hãi đại nhân sẽ quên mất vị di nương này.
Nàng ta đẩy Tạ Thế Doãn về phía trước: “Doãn ca nhi, không phải đêm qua con nhắc phụ thân mãi sao, còn không mau thỉnh an phụ thân.”
Tạ Thế Doãn lập tức bước qua, mở miệng hô: “Bái kiến phụ thân.”
Tạ Cảnh Ngọc thờ ơ gật đầu, lập tức bước vào Sanh Cư, bước lên bậc thềm, tới sảnh Thiên đợi Vân Sơ.
Thính Vũ bị làm lơ từ đầu đến cuối nắm chặt nắm tay.
Nàng ta không rõ, đại nhân đã ăn một bạt tai của phu nhân, không những không trách phu nhân mà còn xun xoe tìm tới.
Vì phu nhân là đích nữ của Đại tướng quân nên đều được mọi người dỗ dành sao?
“Ngươi còn ở đây làm gì?” Thính Phong đi về phía nàng ta, lạnh lùng trào phúng: “Ngươi đang cho rằng bản thân sinh thiếu gia cho Tạ gia thì có thể khiến đại nhân nhìn ngươi bằng con mắt khác hả, ha ha, loại nha hoàn phản chủ như ngươi, cả đời này đã định là bị người ta phỉ nhổ...”
Thính Vũ cắn chặt môi, nắm tay hài tử, xoay người rời đi.
Tạ Cảnh Ngọc ngồi ở sảnh Thiên chờ đợi hồi lâu mới thấy Vân Sơ từ phòng ngủ bước ra.
Nàng mặc một bộ y phục trắng thuần khiến, trên đầu không có bất kỳ chiếc trâm cài nào, mặt cũng không trang điểm, toàn thân giản dị trang nhã.
Càng không có y phục và trang điểm phụ trợ thì diện mạo nguyên bản của nàng càng hiện ra rõ ràng, liếc mắt là thấy thanh lệ động lòng người, nhìn thêm một lần lại thấy vẻ khuynh quốc khuynh thành.
Một cảm xúc khó đè nén sôi trào trong lồng ngực.
Trên mặt Vân Sơ không có bất kỳ biểu cảm gì, lạnh lùng nói: “Đi thôi.”
Tạ Cảnh Ngọc áp chế cảm xúc không tên kia xuống, cùng nàng đi ra ngoài.
Đã có một chiếc xe ngựa chờ trước cửa phủ, ở phía sau còn có một chiếc xe khác, lúc thấy rõ đồ vật trên xe, trên mặt Vân Sơ cuối cùng cũng có chút gợn sóng.
“Đây là quan tài bằng gỗ nam ta tìm suốt cả đêm, ngàn năm không mục.” Tạ Cảnh Ngọc mở miệng: “Là ta có lỗi với bọn nhỏ, ta sẽ làm hết khả năng để bồi thường cho bọn nó.”
Vân Sơ rũ mắt, xách váy bước lên xe.
Xe ngựa bon bon chạy ra khỏi thành, đi khoảng nửa canh giờ mới tới thôn trang mà Tạ Cảnh Ngọc nói.
Thính Sương cùng Thính Phong một trái một phải đỡ Vân Sơ xuống xe ngựa.
Tạ Cảnh Ngọc nhìn một ngọn núi ở phía trước: “Hài tử được an táng trên núi, đường núi không dễ đi, phu nhân cẩn thận chút.”
Hắn ta đi trước dẫn đường, Vân Sơ và hai nha hoàn đi phía sau, ở cuối cùng là bốn hán tử cường tráng khiêng hai cỗ quan tài, đoàn người bắt đầu lên núi.
Nhiều ngày mưa to khiến đường núi vô cùng lầy lội, Vân Sơ đi chưa được mấy bước thì giày đã ướt đẫm, váy trắng dính đầy bùn đen.
Nhưng nàng không hề để bụng, cũng không cần nha hoàn đỡ, tự mình bước từng bước đi lên.
Đi khoảng nửa canh giờ thì mới tới được một nơi tương đối bằng phẳng, Tạ Cảnh Ngọc dừng lại, mở miệng nói: “Chính là nơi này.”
Vân Sơ nhìn quanh bốn phía, ở đây không có bất kỳ chỏm núi gồ ghề nào, chỉ có cỏ cây ngày xuân tươi tốt, đang đồng loạt nở hoa, có một khóm hoa dại đã nở bung, muôn hồng nghìn tía, vô cùng đẹp đẽ.
Nàng đột nhiên run rẩy.
Tạ Cảnh Ngọc mở miệng: “Phu nhân, nàng tránh ra một lát.”
Vân Sơ lắc lắc đầu: “Bắt đầu đi.”
Bốn đại hán cầm công cụ đi tới, cẩn thận dọn sạch khóm hoa, bắt đầu đào đất.
Vừa đào thì đã thấy có nước ngầm chảy ra.
Vân Sơ nhớ tới giấc mơ kia, trong mơ bọn nhỏ nói rất lạnh, là vì bị ngâm trong nước nhiều năm sao...
Chỉ cần nghĩ đến chuyện bọn nhỏ qua đời mà không được an nghỉ thì nàng lại thấy cay mắt, nướt mắt mất khống chế rơi lã chã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận