Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 779 -

Đám người dần dần tan đi.
Những đại thần của Chiêm Sự bao gồm Thiếu phó Thiếu sư Thiếu bảo đều đi về phía Vân Sơ.
“Thái Tử Phi.” Hướng đại nhân khàn giọng nói “Thái Tử hoăng thệ, chúng ta...”
“Không, Thái Tử sẽ không chết.” Vân Sơ lớn tiếng nói: “Mấy hôm trước hắn viết thư cho ta, nói đã tìm được nhược điểm của Đông Lăng, hắn nói trong vòng ba tháng sẽ chiếm được Đông Lăng, khát vọng chưa thực hiện, hắn tuyệt không thể chết, ta tin tưởng hắn.”
Những đại thần đó liếc nhìn nhau.
Bọn họ đều cho rằng Thái Tử Phi đang nói mớ.
Một người bị vạn tiễn xuyên tâm cho dù may mắn sống sót nhưng sau đó lại bị ném xuống biển, liệu có thể sống sót sao.
“Thái Tử Phi, nén bi thương.” Nhiếp đại nhân mở miệng: “Ngày mai lâm triều, bọn ta đều sẽ thượng tấu yêu cầu Hoàng Thượng cử binh tiếp viện, nhất định phải báo thù cho Thái Tử!”
Lư đại nhân mở miệng: “Hoàng Thượng bệnh nặng, nước không thể một ngày không có trữ quân, xin Thái Tử Phi sớm ngày tiếp thu sự thật này.”
Vân Sơ nở nụ cười: “Cho nên các ngươi muốn quy thuận tân Thái Tử sao?”
Lư đại nhân trả lời: “Ta là Thiếu sư được Hoàng Thượng thân phong, là lão sư của Thái Tử, dù Thái Tử là ai thì ta đều chỉ trung với Thái Tử.”
“Nếu Thái Tử là Sở Thụy, Lư đại nhân cũng nguyện trung thành sao?” Vân Sơ hỏi.
“Không thể nào!” Nhiếp đại nhân thề thốt phủ nhận: “Còn có thất hoàng tử, cửu hoàng tử, thập hoàng tử, cho dù không được thì cũng có thể triệu hồi bát hoàng tử, sao có thể tới phiên Sở Thụy!”
Vân Sơ cười khẽ một tiếng: “Cổ trùng chưa trừ, Hoàng Thượng chính là con rối của Sở Thụy, hắn ta sẽ chậm rãi diệt trừ những hoàng tử này, cuối cùng sẽ chỉ còn lại một mình Sở Thụy danh chính ngôn thuận kế thừa ngôi vị hoàng đế, quân chủ không biết giới hạn như vậy, các ngươi cũng muốn nguyện trung thành sao?”
Sắc mặt những người ở đó lập tức thay đổi.
Vân Sơ xoa xoa ấn đường: “Sau buổi lâm triều ngày mai, mọi người tập hợp ở Chiêm Sự Phủ đi, chúng ta sẽ thương nghị tiếp.”
Nàng xoay người đi xuống bậc thang, bước thẳng về Đông Cung.
Trăng tròn treo trên bầu trời, ánh trăng mát lạnh bao trùm không gian, nàng không bản thân đã về Đông Cung như thế nào.
Đi tới cửa thì bị vấp, Thính Sương vội vàng đỡ lấy nàng: “Thái Tử Phi...”
Thiên ngôn vạn ngữ nhưng lại không biết phải an ủi thế nào.
“Ta không sao.”
Vân Sơ xua tay đi về phòng mình.
Còn chưa được bao lâu thì tiếng gõ cửa đùng đùng vang lên.
“Nương, mở cửa.” Sở Hoằng Du khóc lóc hô: “Bọn họ đều nói phụ thân chết rồi, nương, ngài nói con biết đây không phải sự thật đi!”
“Phụ thân sẽ không chết, chắc chắn là chưa chết!” Sở Trường Sinh cũng khóc theo: “Phụ thân rất lợi hại, không ai có thể tổn thương phụ thân, chắc chắn là mấy người đó nghĩ bậy!”
Vân Sơ mở cửa, ngồi xổm xuống ôm hai hài tử vào lòng, khàn giọng nói: “Đúng, ta cũng không tin phụ thân các con đã chết, hắn nói hắn sẽ sống sót trở về, sẽ không thất hứa đâu. Những người kia không hiểu phụ thân các con cho nên mới sẽ nói như vậy, Du ca nhi và Trường Sinh không cần cãi cọ với bọn họ, đã biết chưa?”
“Dạ!” Sở Hoằng Du dùng sức gật đầu: “Không cần tranh luận với kẻ ngốc, con không để ý tới bọn họ.”
Sở Trường Sinh ôm cổ Vân Sơ: “Nương, đêm nay con muốn ngủ với nương.”
Từ khi Vân Sơ sinh Giác ca nhi, Sở Trường Sinh đã có sân viện riêng, con bé thích ứng rất tốt, Vân Sơ biết lần này nữ nhi đã bị dọa sợ rồi.
Nàng cố gắng gượng cười, ôn nhu nói: “Được, vậy đêm nay con ngủ với nương.”
Sở Hoằng Du chun mũi, thôi, nó đã là đại nam hài, không cần ngủ cùng mẫu thân với muội muội.
Vân Sơ ôm Trường Sinh, tiểu cô nương mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Nàng đặt nữ nhi lên giường, bản thân lại đi ra ngoại thất, cầm thư từ mấy hôm nay đọc lại một lần.
Mỗi ngày nàng đều nhận được thư của Sở Dực, ba ngày trước hắn đã viết xong, đi đường mất ba ngày thư mới tới tay nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận