Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 180 -

Đàm nhị tiểu thư trừng lớn con ngươi, nàng ấy chỉ nhẹ nhàng nắm tay tiểu thế tử, không dám dùng một chút lực nào, sao có thể véo tay hài tử được.
Nhưng không đợi nàng ấy giải thích, ma ma ôm Sở Hoằng Du tức giận nói: “Đàm nhị tiểu thư, ngươi thật to gan, lại dám đối xử với tiểu thế tử như thế, còn chưa vào cửa đã uy hiếp tiểu thế tử, sau này trở thành Vương phi còn không biết sẽ tra tấn hài tử thế nào, lão nô nhất định phải bẩm báo chuyện này với Vương gia!”
Sắc mặt Đàm nhị tiểu thư trắng nhợt: “Ma ma, ta không có, sao ta dám động thủ với tiểu thế tử, ta thật sự không có... Du ca nhi, con mau nói rõ ràng với ma ma, ta thật sự không có ra tay với con mà!”
Sở Hoằng Du khóc lóc nói: “Tay của ta đỏ rồi, chính là ngươi véo, ngươi là người xấu, ta chán ghét ngươi!”
Ma ma vừa nhìn đã thấy đúng là như vậy, bàn tay trắng nõn của tiểu thế tử lộ ra một mảnh đỏ bừng.
Lần đầu tiên Đàm nhị tiểu thư cảm giác được cái gì gọi là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch, nhưng dù khó giải thích thế nào thì nàng ấy cũng phải nói cho rõ ràng...
Nàng ấy đang muốn mở miệng thì lại thấy một bóng hình xuất hiện trong tầm mắt.
Nàng ấy ngẩng đầu nhìn, nhận ra đây là đại tiểu thư đích nữ phủ Tướng quân Vân gia, hiện giờ chính là Tạ phu nhân.
Vân Sơ vốn dĩ không muốn xuống xe nhưng lúc ngồi trên xe ngựa, nàng đã quan sát rành mạch câu chuyện của Du ca nhi và Đàm nhị tiểu thư.
Nếu là hài tử khác, dù nó có nói dối thế nào thì nàng cũng sẽ không nhúng tay vào.
Nhưng hài tử nói dối vu hãm người khác lại là Du ca nhi.
Là hài tử lẻn vào Tạ gia chỉ để gặp nàng một lần, là hài tử nghiêm túc khắc tượng gỗ cho nàng, là hài tử mà nàng tâm tâm niệm niệm... Nàng không thể nào thờ ơ trơ mắt nhìn nó phạm sai lầm.
“Trịnh ma ma.” Vân Sơ chào hỏi ma ma của Sở Hoằng Du, ánh mắt dừng trên người hài tử đang ghé vào ngực ma ma: “Tiểu thế tử, tay ngài là bị Đàm nhị tiểu thư véo đỏ thật sao?”
Ngay lúc Vân Sơ xuất hiện, Sở Hoằng Du lập tức sáng mắt, theo bản năng muốn nhào vào ngực nàng.
Nhưng nó lại phát hiện sắc mặt Vân Sơ rất kém, tiểu hài tử rất nhạy bén, nó nhạy cảm nhận ra cảm xúc của Vân Sơ như vậy là có liên quan tới nó.
Nó nắm cổ áo ma ma, né tránh ánh mắt của Vân Sơ, mím môi không trả lời.
“Tạ phu nhân nói vậy là có ý gì?” Trịnh ma ma nhíu mày: “Chẳng lẽ là nói tiểu thế tử vu hãm Đàm nhị tiểu thư không thành?”
“Tiểu thế tử.” Vân Sơ nhìn hài tử chằm chằm: “Có phải ta đã từng nói với ngài, lỡ làm sai cũng không sao, quan trọng nhất là phải thừa nhận sai lầm của mình.”
Đàm nhị tiểu thư thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nàng ấy thật không ngờ Tạ phu nhân lại mạo hiểm đắc tội tiểu thế tử để ra mặt cho nàng ấy.
Đổi thành người khác, dù thấy tiểu thế tử vu hãm nàng ấy thì cũng sẽ không chọn đứng về phía nàng ấy...
Sở Hoằng Du cắn môi dưới.
Nó biết không nên vu hãm Đàm nhị tiểu thư, nhưng nếu không làm như vậy thì nữ nhân này sẽ trở thành mẫu phi của nó.
Nó không muốn nữ nhân này làm mẫu thân.
Nó nhìn về phía Vân Sơ, đã từng nghĩ nhiều cách khiến mẫu thân gả cho phụ vương, nhưng tại sao mẫu thân lại gả chồng sớm như vậy...
Vân Sơ mềm mỏng nói: “Tiểu thế tử, biết sai rồi thì xin lỗi đi, ta tin Đàm nhị tiểu thư cũng nguyện ý tha thứ ngài.”
“Không, ta không có sai.” Sở Hoằng Du đỏ mắt hô lớn: “Chính là nàng ta ức hiếp ta, ngài còn hùa theo nàng ta bắt nạt ta, ta chán ghét ngài!”
Nó trèo xuống khỏi người ma ma, cắm đầu chạy vào trong đám người.
“Ai nha, tiểu tổ tông, đừng chạy loạn, đừng chạy loạn mà!” Trịnh ma ma hoảng sợ không nhẹ: “Các ngươi còn thất thần làm gì, mau đuổi theo !”
Hạ nhân phủ Bình Tây Vương lập tức chạy theo phương hướng của Sở Hoằng Du.
Vân Sơ căn bản không suy nghĩ gì đã xách váy đuổi theo cùng.
Đầu của Đàm nhị tiểu thư đã sắp nứt ra, là nàng ấy chủ động đưa tiểu thế tử ra ngoài đi dạo, nếu tiểu thế tử đi lạc thì Đàm gia bọn họ cũng xong luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận