Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 616 -

Một hồi lâu, Thu Đồng lặng yên không một tiếng động xuất hiện sau lưng nàng, nhỏ giọng nói: “Vương phi, thuộc hạ đã nhìn qua, vị thứ phi tân nhiệm kia chính là Tạ đại tiểu thư, Tạ Phinh.”
Trên mặt Vân Sơ lộ ra biểu cảm quả nhiên là như thế.
Từ khi nghen nói Tạ Phinh qua đời, nàng đã nghi ngờ Tạ Phinh treo đầu dê bán thịt chó vào Đông Cung, sự thật đúng như nàng suy đoán.
Một lúc sau, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu cũng tới, dù sao cũng khó nhìn thấy cảnh Ngu Mỹ Nhân nở rộ, đế hậu cũng muốn đến xem náo nhiệt, trò chuyện cùng mọi người.
Vân Sơ chú ý có một vị phu nhân đi bên cạnh đế hậu, khoảng chừng năm mươi tốt, bảo dưỡng cực tốt, khí chất dung mạo cũng không thua kém Hoàng Hậu.
“Mấy năm gần đây ngươi ít tham gia yến hội nên chắc không biết vị phu nhân này.” Đỗ Lăng nhỏ giọng nói: “Bà ta là Quốc công phu nhân.”
Vân Sơ đã hiểu.
Cả Đại Tấn này chỉ có một vị Quốc công nhưng đã mất từ hai ba chục năm về trước, chỉ để lại một vị Quốc công phu nhân.
Bởi vì vị Quốc công chết sớm kia từng lập công lớn nên dù ông ta đã chết nhưng vinh quang của phủ Quốc công cũng không lụi tàn, Quốc công tân nhiệm được hoàng đế trọng dụng nên gia tộc này vẫn cứ đứng sừng sững ở kinh thành không ngã.
“Ngươi biết không, vị Quốc công phu nhân này không có hài tử của bản thân.” Đỗ Lăng nói càng ngày càng nhỏ: “Quốc công đương nhiệm chính là một hài tử dòng bên của gia tộc được bà ta mang về nuôi dưới danh nghĩa của mình.”
Vân Sơ quả thật không biết vị Quốc công phu nhân này, bèn hỏi: “Quốc công không có con vợ lẽ sao?”
“Có rất nhiều con vợ lẽ, nhưng mà...” Đỗ Lăng mím môi: “Đều chết hoặc phát điên, không rõ nguyên nhân.”
Vân Sơ im lặng.
Chuyện ở hậu trạch đa phần đều là những việc không thể đưa ra ánh sáng.
Không ngờ Quốc công phu nhân này lại có thể xử lý hết đám con vợ lẽ...
Nhưng nàng cũng không biết người ta đã trải qua những chuyện gì nên cũng không tùy tiện đánh giá.
“Bình Tây Vương phi và Kỷ phu nhân đang nói chuyện gì vậy?”
Một âm thanh trầm ổn từ bên cạnh truyền đến.
Đỗ Lăng giật mình, lập tức ngừng câu chuyện, cười gượng nói: “Bái kiến Quốc công phu nhân.”
Vân Sơ cười mở miệng: “Ta và Kỷ phu nhân đang nói Ngu Mỹ Nhân này thật đẹp, muốn tìm Thái Tử Phi xin một ít hoa về trồng.”
Quốc công phu nhân nói: “Lúc trước ta cũng xin Đông Cung mang hoa này về phủ trồng, cũng thật kỳ lạ, Ngu Nhân Này trồng ở đâu cũng đều rất thưa thớt, chỉ nở dày đặc ở Đông Cung, cũng không biết là vì sao.”
Ba người lại bắt đầu đề tài về Ngu Mỹ Nhân này.
Đến khi yến hội chính thức mở màn thì bọn họ mới ngưng nói chuyện phiếm, tập trung dùng bữa.
Đỗ Lăng vẫn còn sợ hãi, chỉ dám cúi đầu ăn.
Sau này nàng ấy sẽ không bàn tán người khác trong những dịp như thế này nữa, lỡ đâu bị người ta nghe được thì sẽ chọc phải phiền toái lớn.
“Ta vẫn còn khắc ghi ngày đại hôn của Bình Tây Vương phi và Bình Tây Vương.” Quốc công phu nhân bỗng nhiên mở miệng: “Chồng trước của Bình Tây Vương phi vừa qua đời mà ngươi lại tái giá nhanh như vậy , còn tìm được một lang quân như ý, thật khiến người ta hâm mộ.”
Vân Sơ đột nhiên khựng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận