Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 546 -

Thái Hậu đột nhiên mở to mắt.
Bà ta và hoàng đế trong tối ngoài sáng đấu đá nhiều năm, hiểu rất rõ trong lòng đối phương nghĩ gì.
Hoàng đế biết rõ việc này không liên quan tới Thụy nhi nhưng cứ muốn dựa vào đó để bắt chẹt bà ta.
Bà ta chậm rãi thở ra: “Thụy nhi đã không còn là Vương gia, ta cũng sẽ dọn ra khỏi An Khang Cung, sau này sẽ không dùng thân phận Thái Hậu xuất hiện ở bất cứ đâu, ta làm như vậy, hoàng đế đã vừa lòng chưa?”
Hoàng đế cười lạnh trong lòng.
Thái Hậu một lòng một dạ muốn cướp giang sơn của ông ta, hiện giờ bị ông ta bắt được nhân chứng vật chứng bà ta muốn mưu phản, chỉ đơn giản là dọn ra khỏi An Khang Cung thôi sao?
Nếu ông ta là người thất bại, ông ta chắc chắn Thái Hậu sẽ không chút do dự giết chết ông ta.
Bà ta dựa vào đâu mà cho rằng ông ta sẽ nhẹ nhàng cho qua?
Ông ta quả thật không dám giết Thái Hậu vì Thái Hậu là đích mẫu của ông ta, dù Thái Hậu có phạm sai lầm lớn thế nào thì ông ta cũng không có lập trường xử trí, nhưng ông ta có thể...
“Thái Hậu lớn tuổi, cứ ở lại An Khang Cung bảo dưỡng tuổi thọ đi.” Hoàng đế nhàn nhạt nói: “Sở Thụy phạm sai lầm, vậy phải để hắn ta trả giá đắt!”
“Hoàng đế!” Thái Hậu lớn giọng nói: “Thái Tử trưởng huynh của ngươi cũng chỉ còn lại một huyết mạch duy nhất là Thụy nhi, ngươi cứ phải nhằm vào Thụy nhi như vậy sao?”
Hoàng đế cứ im lặng nhìn Thái Hậu.
Thái Hậu cũng cứ như vậy nhìn hoàng đế.
Hai người đấu tranh nhiều năm, chỉ cần nhìn vào mắt đối phương là có thể thấy được chỗ sâu nhất trong lòng của đối thủ.
Trong đáy lòng của mỗi người đều cất giữ những điều u ám không muốn ai biết tới.
Hoàng đế không hề che giấu bộc lộ tất cả.
Cuối cùng, Thái Hậu tuyệt vọng dời tầm mắt.
“Là ta sai Phùng Phẩm làm chuyện thông địch phản quốc, không liên quan tới Sở Thụy.” Thái Hậu nhìn về phía Hoàng Hậu: “Ta biết ngươi là người lòng dạ rộng rãi, ngươi thay ta truyền lời cho Sở Thụy, nói với hắn, chỉ khi nào hắn có huyết mạch của bản thân thì ta mới yên lòng nhắm mắt.”
Hoàng Hậu còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Thái Hậu dùng tốc độ sét đánh đâm đầu vào cột trụ kim bích sừng sững trong Ngự Thư Phòng.
Thân thể bà ta mềm oặt ngã xuống bên chân Vân Sơ, máu tươi ồ ạt chảy ra từ trên trán bà ta.
Vân Trạch đưa tay kéo Vân Sơ ra phía sau lưng mình.
Thái Hậu vươn tay, duỗi về phía cánh cửa Ngự Thư Phòng, ở đó còn có mười mấy đại nhân của Ngự Sử Đài, từ lúc bọn họ tới đây còn chưa nói được câu nào, bởi vì một đám đã trở nên ngây dại, đầu tiên là Thái Hậu bức hôn ban chết, sau đó đầu của Phùng Phẩm rơi xuống đất, tiếp theo là Vân Tư Lân trình thư nhận tội, Hoàng Thượng muốn tróc nã Sở Thụy... cuối cùng, Thái Hậu đột nhiên đâm đầu vào cột tự sát.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, mọi người còn chưa kịp hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
“Càn nhi...”
Thái Hậu nhỏ giọng kêu.
Càn nhi chính là tên của Ý Từ Thái Tử.
Hình như bà ta nhìn thấy nhi tử đang đi về phía bà ta.
Bà ta lập tức nở nụ cười: “Càn nhi, rốt cuộc nương cũng được gặp con...”
Thái Hậu mở to mắt, ánh sáng trong mắt dần dần tan đi, mất đi sinh khí.
Hoàng đế cứ như thế nhìn Thái Hậu tắt thở.
Thái Hậu chết, đám vây cánh đó cũng không làm được gì, mà Sở Thụy cũng vô tâm với mấy chuyện này, bóng ma mà tiền Thái Tử để lại cho ông ta cuối cùng cũng biến mất.
“Thái Hậu và Phùng gia cấu kết với Nam Việt, ý đồ mưu phản, Ngự Lâm Quân nghe lệnh, lập tức niêm phong An Khang Cung, bắt giữ Phùng gia!” Hoàng đế thỏa mãn nói: “Trụ Quốc đại tướng quân Vân Tư Lân lập công lớn, phong Đại tư mã, ba ngày sau, cả nước chúc mừng!”
Tất cả mọi người đều ngây dại.
Trụ Quốc đại tướng quân là quan Nhất phẩm, Đại tư mã cũng là Nhất phẩm, từ thời khai quốc, hai chức quan này chưa từng được ban cho cùng một người, bởi vì quyền lực quá lớn, uy hiếp hoàng quyền sẽ dẫn tới nhiều mối hỗn loạn không cần thiết.
Trăm năm sau, Hoàng Thượng lại khôi phục chức Đại tư mã, không bàn tới chuyện chức vị này có thực quyền hay không nhưng cũng đủ chứng minh hoàng đế coi trọng Vân gia, đây là vinh sủng tối thượng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận