Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 442 -

Ma ma thoáng nhìn Ân tần, thấy chủ tử không phản ứng gì nên cũng ôm hai tiểu chủ tử đã ngủ say ra.
“Mẫu phi nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Sở Dực mỗi tay ôm một hài tử, xoay người rời khỏi Trường Thu Cung.
“Ta sinh ra thứ nghiệp chướng gì đây!”
Ân tần tức giận nằm trên giường, bảo cung nữ ấn huyệt cho bà ấy, bằng không bà ấy sẽ đau đầu mất ngủ cả đêm.
“Quách ma ma, ngươi nói nếu Hoàng Thượng thật sự tứ hôn cho lão tam và nông nữ kia thì phải làm thế nào?”
Lão ma ma lắc đầu: “Một nông nữ làm sao xứng đôi với Vương gia, đến làm nha hoàn rửa chân trong vương phủ cũng là trèo cao, nhưng, Vương gia vì nàng ta mà cự hôn, chứng minh ngài ấy đã động tình, Vương gia biết Hoàng Thượng và nương nương sẽ không đồng ý nên mới lén rước người về vương phủ... Nàng kia ở bên cạnh Vương gia, ngày đêm thổi gió bên tay, lão nô lo lắng Vương gia vì người trong lòng mà làm ra chuyện đại nghịch bất đạo.”
Sắc mặt Ân tần trầm xuống.
Lão tam kháng chỉ cự hôn, tự tiện tiếp quản quân đội, chém tâm phúc của Thái Hậu tâm phúc, ba chuyện này, có chuyện nào không phải là đại nghịch bất đạo?
Nếu hắn lại làm ra chuyện gì đó thì cũng không quá bất ngờ.
Hoàng Thượng nhẫn nhịn có giới hạn, sẽ không hết lần này tới lần khác dung túng lão tam làm bậy.
Bà ấy phải xử lý nông nữ kia.
Đêm thu lạnh lẽo.
Sáng sớm trời đất đã phủ một tầng sương.
Sở Hoằng Du mở to mắt, phát hiện đây không phản giường chiếu trong cung thì vội vàng đẩy muội muội: “Trường Sinh, mau tỉnh lại, chúng ta về nhà rồi, có thể đi gặp mẫu thân!”
Tuy ở trong cung cũng rất vui nhưng nó lại muốn ở bên cạnh mẫu thân nhiều hơn.
Tiểu cô nương xoa xoa đôi mắt, vẻ mặt mờ mịt ngó trái ngó phải, sau đó nhảy xuống giường.
“Ai nha tiểu quận chúa, không được đi chân trần, sẽ cảm lạnh.” Trịnh ma ma kịp thời bước vào: “Lão nô mặc xiêm y cho tiểu quận chúa trước...”
Cung nữ đứng chờ bên ngoài lập tức mang nước vào, hầu hạ hai vị tiểu chủ tử thay xiêm y rửa mặt chải đầu.
Lúc này, Sở Hoằng Du thính tai bỗng nhiên nghe thấy động tĩnh ở tiền viện: “Hửm, hình như ta nghe thấy tiếng của hoàng nãi nãi?”
Trịnh ma ma sửa sang y phục cho thằng bé, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim nói: “Thế tử nghe lầm, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, lão nô hầu hạ tiểu thế tử và tiểu quận chúa dùng bữa.”
Sở Hoằng Du xoa xoa lỗ tai.
Chắc là do vừa rời khỏi cung nên vẫn còn nhớ thương hoàng nãi nãi.
Cùng lúc đó.
Tiền viện phủ Bình Tây Vương n, Ân tần mang theo mấy chục cung nhân giằng co với Sở Dực.
“Dực nhi, đừng bức mẫu phi làm chuyện khó coi.” Ân tần trầm mặc: “Con phải biết không dễ gì ta mới được ra khỏi cung, nếu đã tới được đây thì phải bắt được nông nữ kia.”
Sở Dực mở miệng: “Mẫu phi, đời này không dễ gì gặp được người khiến bản thân yêu thương thật lòng, nếu con đã đưa nàng vào vương phủ thì đương nhiên sẽ che chở cho nàng.”
Ân tần tức đến bật cười: “Sao, con vì một nữ nhân mà đối đầu với mẫu thân thân sinh?”
Sở Dực lắc đầu: “Là mẫu phi lựa chọn đối đầu với con.”
“Dực nhi, con đang muốn ép ta lục soát vương phủ sao?” Ân tần gằn từng chữ một: “Con là hoàng tử của Đại Tấn, đương gia chủ mẫu của con hẳn phải là quý nữ mẫu mực, phải là thiên kim khuê tú đảm đương được mọi việc, còn về nông nữ kia, nếu con thật sự thích nàng ta thì giữ lại cũng không sao, ta có thể cầu phụ hoàng con cho nàng ta thân phận thị thiếp, như vậy cũng đã là có thể diện lắm rồi.”
Sắc mặt Sở Dực trầm xuống.
Quách ma ma vội vàng hoà giải: “Vương gia, thân phận của nàng kia quả thật chỉ có thể làm thị thiếp, nhưng nếu sau này có thể sinh hạ hài tử, Vương gia nâng nàng làm trắc phi, như vậy không phải là vẹn cả đôi đường sao, Vương gia đừng vì chuyện nhỏ này mà chọc nương nương tức giận.”
Ân tần cụp mắt.
Bà ấy đã nhượng bộ rất nhiều, hy vọng nhi tử này không khiến bà ấy thất vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận