Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 308 -

Tạ Thế An trầm giọng mở miệng: “Con thấy hắn ta vào sòng bạc, nhưng lại không tìm được người, cũng không biết có phải con nhìn lầm không.”
Hà Húc thiếu nhiều bạc như vậy, sao lại dám quay về kinh thành, lại còn dám vào bạc, người của sòng bạc sao lại cho hắn ta vào?
Chẳng lẽ đã nhìn lầm rồi?
“Mặc kệ có phải con nhìn lầm hay không thì cũng không thể sơ suất.” Tạ Cảnh Ngọc gõ gõ bàn: “Ta sẽ sắp xếp người ngồi canh ở sòng bạc, chỉ cần hắn ta xuất hiện thì sẽ đưa hắn ta tới một nơi không người... Chỉ có người chết mới không nói lộ bí mật.”
Tạ Thế An cụp mắt.
Thân sinh mẫu thân cũng bị hắn ta đích thân bức tử, thân cữu cữu là cái thá gì.
Chờ ngày sau hắn ta công thành danh toại, chờ hắn ta đứng trong hàng quan loại, chờ Hà gia lấy lại danh dự, hắn ta nhất định sẽ lập bài vị trường sinh cho nương và cữu cữu, để tôn tử nhiều thế hệ cung phụng...
Tạ Cảnh Ngọc vừa sắp xếp người đến sòng bạc thì người của Vân Sơ đã đưa Hà Húc từ sòng bạc tới một tiểu viện.
Vừa vào sân, Hà Húc đã thấy Trần Đức Phúc ngồi trong viện uống trà, hắn ta chột dạ nói: “Trần bá, ta chỉ ra ngoài đi dạo, không có đánh bạc...”
Lúc trước hắn ta bị người ta cắt mất vật bên dưới, suýt nữa đã đi đời nhà ma, là Trần bá cứu hắn ta.
Là Trần bá cho người hộ tống hắn ta về Ký Châu.
Hắn ta ở Ký Châu buồn chán, muốn về kinh thành tìm việc vui, cũng là Trần bá cho hắn ta lộ phí, còn sắp xếp cho hắn ta một chỗ ở rộng rãi.
Hắn ta vừa về kinh được một hôm thì đã muốn tới Tạ gia tìm muội tử Hà Linh Huỳnh để lấy chút bạc, nhưng lại không tìm được người nên chỉ đành tới sòng bạc lắc lư, hắn ta sợ Trần bá tức giận bỏ mặc, vậy thì hắn ta xong đời rồi.
“Hà Húc, ngươi có biết là suýt nữa ngươi đã mất mạng rồi không?” Trần Đức Phúc lạnh lùng nói: “Ta lo lắng cứu ngươi là hy vọng ngươi sống sót chứ không phải để ngươi liều mạng.”
Hà Húc chẳng hề để ý nói: “Ta còn thiếu sòng bạc nhiều bạc như vậy, bọn họ sẽ không giết ta, nhiều nhất là ăn đòn thôi.”
Trần Đức Phúc lắc đầu: “Người muốn mạng ngươi là Tạ đại thiếu gia, Tạ Thế An.”
“Cái gì? Tạ Thế An?” Hà Húc nhíu mày: “Sao nó lại giết ta, Trần bá hiểu lầm gì sao?”
Hắn ta là thân cữu cữu của An ca nhi, là quan hệ máu mủ tình thâm.
“Ngươi là ta một tay đề bạt lên, ta cũng không giấu ngươi nữa.” Trần Đức Phúc nhìn hắn ta nói: “Ngươi và Hạ di nương của Tạ phủ là huynh muội ruột đúng không?”
Hà Húc căng thẳng: “Sao ngươi biết?”
“Ta còn biết Hạ di nương là thân mẫu của đại thiếu gia, nhị thiếu gia và đại tiểu thư Tạ gia, ta cũng biết Hạ di nương là đích nữ Hà gia.” Trần Đức Phúc trầm giọng: “Người Tạ gia đắc tội đang tra chuyện của Hà gia, chuẩn bị cho Tạ gia một đòn trí mạng... Vì vậy mà nhân chứng Hạ di nương này đã bị phụ tử Tạ gia liên thủ bức tử... Tạ Cảnh Ngọc cùng Tạ Thế An vẫn luôn tìm kiếm ngươi, ngươi mới vừa trở lại kinh thành thì đã bị theo dõi, người chết tiếp theo chính là ngươi!”
“Không, không thể nào!” Hà Húc biến sắc: “Muội tử ta mạng lớn, không chết được, ngươi gạt ta!”
“Ai ——” Trần Đức Phúc thở dài: “Nếu ngươi không tin thì cứ chờ xem, ta chỉ có thể nói tới đây thôi.”
Ông ấy vỗ vai Hà Húc rồi cất bước ra ngoài..
Đến cửa tiểu viện, ông ấy quay đầu nói với hai hộ vệ trong góc tối: “Theo dõi hắn ta, đừng để hắn ta chết.”
Theo dõi Hà Húc mấy tháng, đã sắp tới lúc dùng rồi, cũng không biết Tạ gia có thể nhận nổi phần đại lễ phu nhân cố ý chuẩn bị này không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận