Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 770 -

Sở Thụy nắm tóc nàng ta, cả người nàng ta đều bị kéo về phía sau.
“Nếu mềm mỏng không nghe thì chỉ có thể mạnh bạo thôi.” Sở Thụy nở nụ cười, lấy một chiếc kéo cắt tóc của Khánh Hoa.
Khánh Hoa kêu la thảm thiết.
Nàng ta vô cùng để ý dung mạo của mình, cho nên năm kia mới tìm đồ đệ của thần y cầu thuốc giữ gìn dung nhan.
Mái tóc khiến nàng ta tự hào nhất rơi lả tả dưới đất, nàng ta gần như phát điên.
“Nếu công chúa không chịu viết thư thì chút nữa lưỡi kéo này sẽ cắt vào mặt công chúa.” Sở Thụy cười nói: “Tóc bị cắt rồi còn có thể mọc dài ra, nhưng nếu trên mặt có sẹo rồi thì sẽ mãi mãi là một phụ nhân xấu xí.”
“A a a! Ta liều mạng với ngươi! Sở Thụy! Thứ lòng lang dạ sói! Phụ hoàng giữ lại cái mạng hèn của ngươi mà ngươi lại muốn hãm hại ông ấy! Ta muốn giết ngươi!”
Khánh Hoa nổi điên muốn bóp cổ Sở Thụy nhưng lại bị tiểu thái giám kia đẩy xuống đất.
Sở Thụy ngồi xổm xuống, để lưỡi kéo ngay dưới mí mắt Khánh Hoa, dùng sức ấn một cái, máu tươi lập tức rỉ ra.
Khánh Hoa đau đến mức hôn mê bất tỉnh.
Tiểu thái giám xách một xô nước tới hắt lên mặt Khánh Hoa.
Khánh Hoa sặc nước tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt của Sở Thụy, lá gan của nàng ta chỉ muốn vỡ ra: “Ngươi giết ta! Ngươi trực tiếp giết ta đi!!”
Sắc mặt Sở Thụy trầm xuống.
Sở dĩ hắn ta bắt Khánh Hoa tới đây là vì trong nhận thức của hắn ta, Khánh Hoa là người ngu xuẩn, vừa đe dọa vừa dụ dỗ một phen, nhất định nàng ta sẽ ra sức vì hắn ta.
Không ngờ hắn ta vừa đấm vừa xoa tới mức này mà Khánh Hoa đều không muốn hợp tác, thậm chí chỉ muốn tìm chết.
Sở Thụy trầm giọng nói: “Đi, bắt Mạnh Thâm tới đây.”
Khánh Hoa kinh ngạc quát: “Nếu ngươi dám động tới nhi tử của ta thì ta có thành quỷ cũng không tha cho ngươi! Sở Thụy! Chuyện của người lớn không liên quan tới hài tử! Ngươi đừng động vào Thâm ca nhi, không được động vào nó!”
“Không động cũng được, nhưng ngươi phải viết cho xong bức thư này!”
Khánh Hoa phẫn nộ khóc rống lên
Phụ hoàng và nhi tử, nàng ta phải chọn một người sao?
Chọn ai? Nên chọn ai chứ?
Tai nàng ta đau, đầu đau, mặt đau, cả người ướt đẫm nước trà, nàng ta lớn từng tuổi này, chưa bao giờ gặp phải những chuyện như vậy
“Ta, ta...”
Khánh Hoa không ngừng khóc.
Nàng ta theo bản năng muốn cứu Thâm ca nhi.
Nhưng mà, nếu nàng ta viết phong thư này thì chắc chắn phụ hoàng sẽ xảy ra chuyện!
Phụ hoàng xảy ra chuyện, Sở Thụy đăng cơ, Sở Dực sẽ chết, nàng ta cũng sẽ chết, Thâm ca nhi còn có thể sống sao?
Tổ lật, nào còn có trứng lành.
Tuy nàng ta ngu xuẩn nhưng sao có thể không hiểu đạo lý đơn giản như vậy.
“Không... Ta không viết!”
Khánh Hoa nhắm hai mắt lại.
Một bàn chân đá thẳng vào mặt nàng ta.
Nàng ta đập thẳng đầu xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
“Vương gia!” Tiểu thái giám ngẩng đầu: “Hiện tại trong cung đang tìm kiếm công chúa Khánh Hoa khắp nơi, muốn bắt Mạnh Thâm lúc này e là rất khó.”
Sở Thụy nện một quyền vào tường.
Chuyện hắn ta đã nắm chắc như vậy nhưng lại không thể hoàn thành.
Lại chờ mấy ngày nữa, cổ đực kia vừa chết thì hắn ta cũng không thể xoay người được nữa.
Chỉ còn lại một cách...
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có rất nhiều ánh lửa sáng lên.
“Không hay! Có người tìm tới!” Tiểu thái giám thay đổi sắc mặt: “Vương gia, tiểu nhân giúp ngài lui ra!”
Sở Thụy lộ ra nụ cười quỷ quyệt: “Lui cái gì, cứ ở chỗ này, chờ đi, cũng nên giao đấu chính diện rồi.”
Tiếng bước chân hỗn độn bên ngoài càng ngày càng gần.
Ánh lửa từ bốn phương tám hướng sáng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận