Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 484 -

Dỗ hai đứa nhỏ ngủ xong, Thính Tuyết lặng lẽ đi vào nội thất, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, Quế Lan thẩm đột nhiên đổ bệnh, nói không thể nào đến trà trang và tiệm vải.”
Quế Lan thẩm chính là thân mẫu của Vân Thấm, sáng nay đã tiếp nhận chuyện kinh doanh trà trang và tiệm vải từ tay Vân tứ thẩm.
Còn chưa qua một ngày mà đã ngã bệnh rồi sao?
Trên đời có chuyện trùng hợp như vậy à?
Vân Sơ mím môi, nàng chỉ nhẹ nhàng thử một chút mà tứ thẩm đã lộ mặt rồi.
Xem ra chuyện đại tẩu sinh non đời trước tám chín phần là có liên quan tới tứ thẩm.
Nàng mở miệng: “Ngươi đích thân tới đó một chuyến, xem tình hình của Quế Lan thẩm có nghiêm trọng hay không, dù tình huống thế nào thì cũng truyền ra ngoài rằng Quế Lan thẩm chỉ bị nhiễm phong hàn, không có gì đáng ngại.”
“Vâng.”
Thính Tuyết lĩnh mệnh đi làm.
Cả nhà Vân Thấm ở thành tây, trong một tòa nhà nhị tiến nho nhỏ, ngoài việc mang họ Vân thì bọn họ chẳng khác gì những gia đình bình thường.
Trượng phu của Quế Lan thẩm là trang chủ một thôn trang ở ngoại ô của Vân gia, Quế Lan thẩm bình thường chỉ ở nhà giúp chồng dạy con, nghe nói Vân Sơ thiếu người nên mới tới giúp đỡ.
Lúc trước nữ nhi của bà ấy có thể hòa ly cũng là nhờ chủ gia ủng hộ, bằng không Thấm nhi của bà ấy chắc vẫn còn chịu khổ ở nhà chồng.
Cho nên chỉ cần Vân Sơ yêu cầu, bà ấy sẽ là người đầu tiên đứng ra.
Nhưng vừa tiếp nhận công việc thì bệnh lại ập đến như núi đổ, bà ấy còn chẳng nhấc người dậy nổi.
Thấy Thính Tuyết bên cạnh Vân Sơ tới, bà ấy cố gắng ngồi dậy: “Là ta phụ lòng đại tiểu thư, thân thể này của ta thật không biết cố gắng mà...”
Thính Tuyết kề sát tai bà ấy thì thầm vài câu.
Quế Lan thẩm không thể nào tin nổi, chuyện này gần như đã vượt qua khỏi nhận thức của bà ấy.
Việc Quế Lan thẩm sinh bệnh truyền tới tai Vân tứ thẩm.
Bà ta cười lạnh: “Thân thể vẫn còn tốt như vậy sao, xem ra là ta bỏ thuốc hơi ít.”
Bà ta tuyệt đối sẽ không chắp tay nhường tiệm vải và trà trang, Quế Lan dám tiếp nhận thì phải gánh chịu hậu quả.
Quế Lan bị bệnh, Vân Sơ tự nhiên sẽ cầu bà ta về quản lý hai sản nghiệp này.
Trừ phi Vân Sơ đích thân xử lý sổ sách, nhưng Vân Sơ lười như vậy, cũng chẳng có bản lĩnh gì, chỉ còn đường tới cầu bà ta.
Lúc trước nói chuyện với Quế Lan, bà ta đã cố ý bỏ thuốc vào nước trà, hiện giờ nên đến nhà Quế Lan xem tình huống rồi.
Sáng sớm hôm sau, Vân tứ thẩm đến nhà Quế Lan thẩm.
Quế Lan thẩm lê thân thể bệnh tật ngồi trong phòng khách xem sổ sách, chính là sổ sách của tiệm vải.
Vân tứ thẩm cười lạnh.
Đây là tiếp xúc được một chút quyền lực nên luyến tiếc buông tay đây mà.
Bà ta cười bước tới: “Quế Lan thẩm, bị bệnh phải nghỉ ngơi, đừng khiến bản thân mệt đến suy sụp.”
Quế Lan thẩm ho khan nói: “Đại tiểu thư dặn dò ta phải phân loại sổ sách của tiệm vải, ta không thể trì hoãn.”
“Uống miếng nước trà đi.” Vân tứ thẩm bưng một ly trà, dùng tay che chắn một hồi rồi đưa qua: “Thân thể suy sụp rồi thì cái gì cũng thành công cốc.”
Quế Lan thẩm nhận lấy cái ly.
Bà ấy nhìn ly trà không có gì khác thường kia, thật không dám nghĩ trong đó có thứ dơ bẩn gì.
“Uống đi, thất thần làm gì?”
Vân tứ thẩm cười khanh khách.
Bà ta cười càng khiến Quế Lan thẩm chắc chắn chung trà này có vấn đề.
Bà ấy chỉ quản lý tiệm vải và trà trang, cũng chỉ là quản lý sổ sách, chuyện thu chi cũng không phải do bà ấy quyết định, bà ấy không rõ vì sao Vân tứ thẩm lại vì một chuyện nhỏ như vậy mà ra tay với bà ấy...
“Tứ thẩm cũng tới sao?”
Âm thanh của Vân Sơ từ phía sau vọng tới, Vân tứ thẩm lập tức cứng đờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận