Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 905 - Phiên ngoại – Đời trước 9

Phiên ngoại – Đời trước 9
Lụa trắng tung bay khắp Tạ phủ.
Nhiều bá tánh đi ngang qua không nhịn được mở miệng bàn tán.
“Vân gia bị trảm cả nhà, thật sự quá thảm, ta tuyệt không tin tưởng Vân gia mưu phản.”
“Hiện giờ các thành trì vùng duyên hải Đại Tấn ta bị Đông Lăng xâm lấn, Vân tướng quân đi đối phó với kẻ địch, Hoàng Thượng lại chém Vân tướng quân, Đại Tấn không còn gì nữa.”
“Thế Đông Lăng dâng cao, Hoàng Thượng lại giết trung thần, Đại Tấn ta sắp tàn rồi!”
“Ai, cũng may Tạ gia còn có chút lương tâm, hậu táng nữ nhi Vân gia...”
“...”
Trong tiếng bàn luận của mọi người, một thiếu niên mặc xiêm y đen tuyền đi tới.
Hắn nhìn biển hiệu viết hai chữ Tạ phủ ở trước mặt, Tạ đại nhân là quan Tam phẩm của Hộ bộ, nhi tử của hắn ta chính là Tạ Thế An, Thủ phụ nổi bật nhất trên triều đình.
Hắn biết Tạ gia giao hảo với Cung Hi Vương, không hề qua lại với phụ thân của hắn.
Chủ mẫu Tạ gia qua đời, theo lý mà nói thì cũng không liên quan gì tới hắn.
Nhưng không biết vì sao, dường như có một thế lực bí ẩn nào đó lôi kéo khiến hắn không tự chủ đi vào trong.
Đèn lồng trắng treo đầy sân viện, bọn hạ nhân đầy mặt bi thương, bước vào trong, nhà chính chính là linh đường, một chiếc quan tài nằm đó, rất nhiều người quỳ trước quan tài hóa vàng mã.
Thiếu niên bước đến gần, đi tới trước quan tài.
Người quỳ ở hàng đầu tiên chính là Tống Nhân, sau khi Tạ Thế An vào Nội Các, nàng ấy thường xuyên theo Tạ Thế An vào cung dự tiệc, đương nhiên là nhận ra người trước mặt là ai.
Nàng ấy vội vàng hành lễ: “Bái kiến thế tử Bình Tây Vương.”
Nàng ấy nói xong thì đứng dậy đặt ba nén nhang vào tay Sở Hoằng Du.
“Làm phiền rồi.”
Sở Hoằng Du bậc lửa đốt nhan, khom lưng lạy ba cái... không biết vì sao mà hắn cảm thấy bản thân khom lưng như vậy vẫn chưa đủ.
Hắn nhìn chiếc quan tài kia, hốc mắt đột nhiên chua xót, một loại bi thương khó hiểu đột nhiên dâng lên trong lòng hắn.
Hắn không nhịn được quỳ sụp xuống đất dập đầu ba cái.
Tống Nhân và mọi người Tạ gia đều ngây dại.
Thế tử phủ Bình Tây Vương tới phúng viếng mẫu thân là đã đủ khiến người ta khiếp vía, vậy mà vị thế tử này còn quỳ lạy trước linh đường.
Thông thường chỉ có nhi nữ mới cần dập đầu trước linh cữu người chết...
“Thế tử, không được.” Nguyên thị vội vàng đỡ người dậy: “Ngài là đại quý nhân, mau đứng dậy, đừng khiến Sơ nhi mang tội.”
Sở Hoằng Du đứng lên.
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng lau nước mắt trào ra trong vô thức.
“Thế tử Bình Tây Vương.” Thanh âm của Tạ Thế An từ xa vọng tới: “Thế tử hành đại lễ như thế, e là mẫu thân sẽ không gánh nổi.”
Sở Hoằng Du giấu đi sự bi thương trong mắt, nhàn nhạt mở miệng: “Ta vừa lúc đi ngang qua Tạ gia nên mới vào tế bái, Vân gia đời đời trung lương, nữ nhi Vân gia cũng thế, ngài ánh đương nhiên là gánh nổi.”
“Phủ Bình Tây Vương bây giờ cũng đang rối ren mà thế tử còn có thể thanh nhàn như vậy sao.” Tạ Thế An nhàn nhạt mở miệng: “Nếu có gì cần giúp đỡ thì thế tử cứ mở miệng.”
Gương mặt Sở Hoằng Du hơi trầm xuống.
Ba tháng trước, sau khi Vân gia xảy ra chuyện, phụ vương bắt đầu bôn tẩu giúp Vân gia lật lại bản án, nhưng chuyện của Vân gia còn chưa tra rõ thì phụ vương đã bị người ta buộc tội tư tàng binh khí.
Phụ vương bị Đại Lý Tự điều tra, còn bị hoàng tổ phụ cấm túc trong phủ.
Gần đây hắn đang cùng Đại Lý Tự tra án để trả lại trong sạch cho phụ vương và Vân gia.
Sở Hoằng Du mím môi, xoay người rời khỏi Tạ gia, đi đến ngoài cửa, hắn vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn quan tài kia một lần nữa...
Hắn chân trước vừa đi thì chân sau lại có một nam tử lảo đảo chạy tới.
Tạ Thế An nhướng mắt, bước lên nghênh đón, chắp tay nói: “Tuyên Võ hầu.”
Tuyên Võ hầu Tần Minh Hằng năm nay đã gần bốn mươi nhưng vẫn phong độ khoan thai như thời còn trẻ, nhưng lúc này hắn ta lại thất thần chạy vọt tới chỗ quan tài.
“Vân Sơ...”
Âm thanh của hắn ta khản đặc, môi mấp máy lẩm bẩm, cũng không biết đang nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận